Còn khi đi làm, tôi cuối cùng có cơ hội ăn món ăn bên ngoài, vừa nhìn thấy thịt kho tàu là tôi đã ăn liền ba tháng, đồng nghiệp đều nghĩ tôi yêu thích món này, tôi chỉ cười mà không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn. Sau đó đồng nghiệp mỗi lần ăn thịt kho tàu ngon đều báo cho tôi biết. Thậm chí khi đi ăn cùng nhau cũng phải gọi món này.
Tôi đã ăn nhiều loại thịt kho tàu khác nhau, tôi nghĩ dù mẹ có nấu ngon đến đâu cũng không thể ngon hơn những món tôi đã ăn.
Bà cụ thấy tôi ngẩn ngơ, có chút ngượng ngùng, quay người định đặt miếng thịt vào bát nhỏ. Tôi tỉnh lại, nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng cắn miếng thịt kho, ăn mà nước mắt lưng tròng.
“Con đã nói rồi, tay nghề của bà thật tốt! Ngon đến nỗi con muốn khóc luôn nè! Đây chính là hương vị của hạnh phúc!”
Bà cụ bị tôi làm cho buồn cười, vui vẻ nói với tôi: “Sau này con ăn cơm cùng bà nhé, bà ăn một mình buồn lắm, có thêm người sẽ vui hơn.”
Tôi cảm thấy vừa xót xa vừa ấm áp, bất chợt nảy ra ý nghĩ, có lẽ chúng tôi nương tựa vào nhau cũng tốt.
Kiếp trước, tôi ở nhà bà gần một tháng, chưa bao giờ thấy ai đến thăm bà. Cuộc sống hàng ngày của bà là đi chợ, ngồi ngoài cửa, ăn cơm, lại ngồi ngoài cửa, lặp đi lặp lại.
Sau bữa ăn, tôi và bà ngồi cạnh nhau dưới ánh nắng, trời rất xanh. Chú mèo Đản Hoàng chỉ sau một ngày đã dám vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-va-mat-nha-chong-tieu-chuan-kep/3575689/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.