"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn! Mẹ chồng con xảy ra tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng, m.á.u me be bét khắp người. Bố nghĩ bà ấy cần phải cấp cứu ngay, con mau gọi điện cho Đại Vĩ cầm tiền qua, bố gọi cho nó không được!"
Cuộc gọi này giống y hệt kiếp trước.
Lúc ấy nghe máy xong tôi hoàn toàn sợ hãi nên vội chạy đi tìm Lưu Vĩ ngay mà không lưu lại bằng chứng.
Vì vậy sau này tôi có cố gắng giải thích cỡ nào cũng không ai tin tưởng.
Lần này tôi đã bật sẵn ghi âm và để treo máy.
"Trời ơi! Nghiêm trọng quá. Bố đừng lo lắng, con biết Đại Vĩ ở đâu, giờ con dẫn bố đi tìm anh ấy!"
Điện thoại vẫn mở như vậy, tôi nhanh chóng chạy đến phòng máy tính và tháo tai nghe của Lưu Vĩ ra.
Việc này khiến ván game của Lưu Vĩ bị gián đoạn nên anh ta tức đỏ mặt:
"Em làm cái gì thế? Không thấy anh đang chơi game sao? Thua là anh bị đồng đội mắng đó!"
Tôi phớt lờ vẻ mặt của Lưu Vĩ mà kéo tay áo anh ta:
"Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, mẹ xảy ra tai nạn xe cộ cần đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay."
Lưu Vĩ nghe vậy hất tay tôi ra, anh ta nhìn dòng chữ defeat trên màn hình gãi đầu bực bội nói:
"Phiền thế nhờ, nay là sinh nhật của anh, mẹ anh bảo không được nhìn thấy máu. Sao em không tự đi đi! Anh còn có hẹn ăn cơm với bạn bè nữa!”
“À! Dù sao em cũng không thể đến dự tiệc sinh nhật được, hay là em thanh toán hết chi phí hôm nay xem như là quà sinh nhật cho anh đi.”
Buồn cười thật đấy, đây chính là đứa con trai hiếu thảo được toàn mạng tung hô sao?
"Em sợ không đủ tiền để cấp cứu nên em ứng trước 20 vạn từ của hồi môn để đóng vậy!"
Sắc mặt của Lưu Vĩ lập tức tối sầm, lông mày nhíu chặt, nụ cười trên môi biến mất, bỗng nhiên anh ta đứng dậy đập bàn cái ‘rầm’.
"Không được! 20 vạn này là tiền để anh mua xe. Anh đã kể cho anh em trong nhóm rồi, ô tô chính là bộ mặt của một người đàn ông!"
Tôi nhanh chóng nói lại: "Anh có biết cái nào cần thiết hơn không? Bây giờ cứu người mới quan trọng, xe thì sau này có thể mua mà!"
Lưu Vĩ lườm tôi một cái rồi tự tin ngồi xuống ghế.
"Anh mặc kệ, em có thể đi vay hoặc mượn họ hàng, tóm lại là đừng động vào tiền mua xe của anh!"
Quả nhiên anh ta vẫn giống như kiếp trước, điều này khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Nghĩ tới những lời của cư dân mạng khi xưa, tôi tức giận nói:
"Không được, mẹ còn đang nằm trên bàn mổ đó Lưu Vĩ. Sau này kết hôn rồi thì chúng ta sẽ là gia đình, còn phân chia của anh của em cái gì?"
Lưu Vĩ vừa bấm chuột vừa nhìn tôi một cách khinh thường:
"Vương Thời Ngôn! Chúng ta còn chưa kết hôn mà em đã nhắm vào tiền mua xe của anh rồi!”
"Anh nói cho em biết, lúc trước anh đồng ý cưới em chỉ vì gia đình em không những không cần sính lễ mà còn cho thêm 20 vạn tiền của hồi môn!”
"Hơn nữa đấy là mẹ em chứ có phải mẹ anh đâu, bà ấy nuôi anh được ngày nào mà muốn dùng tiền của anh để chữa bệnh! Em dám tiêu số tiền này thì dẹp vụ cưới gả đi."
Cuối cùng cũng đợi được câu nói này, tôi giả vờ không tin rồi thì thầm vào điện thoại:
"Bố đã nghe rõ chưa? Là con trai bố không muốn cứu chứ không phải con, lễ cưới này cũng nên bỏ đi."
Nói xong tôi lập tức cúp máy, nhìn thông báo bản ghi âm đã được lưu, tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.
Tôi bình tĩnh bấm ghi âm lần nữa rồi quay về màn hình chính.
Thấy tôi tắt điện thoại, sắc mặt của Lưu Vĩ lập tức thay đổi, anh ta lẩm bẩm nói:
"Bố? Chẳng lẽ người gặp nạn là mẹ mình?"
Bởi vì nhà tôi là gia đình đơn thân chỉ có mẹ nên khi nghe thấy tiếng ‘bố’, Lưu Vĩ lập tức hiểu rõ tình hình.
"Vương Thời Ngôn! Sao em không nói cho anh biết người gặp nạn là mẹ anh? Em thích giày vò anh lắm à! Mau cầm tiền đến bệnh viện đi!"
Tôi nhìn Lưu Vĩ một cách thờ ơ: "Tiền? Tiền gì? Anh không nghe thấy tôi nói với bố anh là dẹp cái đám cưới này đi à?"
Sắc mặt của Lưu Vĩ dần trở nên khó coi, anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi nói: "Vương Thời Ngôn! Bây giờ không phải là lúc để em gây sự vô lý đâu. Mạng người quan trọng, em còn là con người không?"
"Anh quên mình nói gì rồi à? Đó là mẹ anh chứ không phải mẹ tôi, bà ấy nuôi tôi được ngày nào mà muốn tôi dùng tiền của mình để cứu."
"Mặc dù anh là loại chẳng ra gì nhưng nể tình bác gái vẫn luôn đối xử tốt với tôi, tôi có thể cho anh mượn tiền. Chỉ cần anh viết giấy ghi nợ và trả lãi suất bằng ngân hàng là được."
Sắc mặt của Lưu Vĩ vô cùng khó coi, anh ta hất tay tôi ra rồi vội vàng rời đi nhưng vẫn không quên để lại một câu:
"Vương Thời Ngôn! Đừng hối hận!"
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi lấy điện thoại ra rồi lưu bản ghi âm lại. Phòng trường hợp điện thoại xảy ra chuyện, tôi cũng tải một bản lên lưu trữ đám mây.
Tôi nhìn chiếc camera xiaomi trên bàn máy tính và mỉm cười hài lòng, sau đó tôi lưu video lại rồi tải lên lưu trữ đám mây.
Mặc dù cái camera này bị hỏng không có âm thanh nhưng vẫn có hình! Vì thế nên vừa nãy tôi mới giả vờ nghiêm túc.
Kiếp trước, khi tôi nhớ ra thứ này có thể làm bằng chứng thì phát hiện Lưu Vĩ đã xóa nó đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]