"Em định làm gì?" Văn Thành khẽ hỏi, ánh mắt anh rơi vào tờ đơn ly hôn mà Gia Hân lặng lẽ đặt trước mặt.
Gia Hân muốn trả lời, nhưng cảm giác nghẹn ngào trào lên trong cô. Cô đã định nổi giận, định hỏi anh tại sao ngay từ đầu anh không nói ra sự thật anh là ai. Chắng lẽ cô không đủ tin tưởng để anh có thể mở lòng với cô?
Nhưng rồi ý nghĩ về những tội lỗi cha mình đã gây ra cho gia đình anh lại ngăn cô lại. Cô còn tư cách gì để hỏi anh điều gì bây giờ? Văn Thành quá lớn lao, quá bao dung, anh chưa một lần tỏ ra ghét bỏ cô, dù chỉ trong thoáng chốc. Sự bao dung ấy, thay vì mang lại niềm an ủi, lại khiến cô dằn vặt. Chính sự cao thượng của anh làm cô cảm thấy mình càng không xứng đáng.
Nước mắt Gia Hân rơi lã chã, lặng lẽ như chính những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm hồn cô. Cô khóc vì điều gì?
Chính cô cũng không biết. Nếu chuyện này xảy ra mười năm trước, có lẽ cô đã chẳng đủ sức chịu đựng nữa.
"Em xin lỗi," cô thốt ra trong nghẹn ngào, như thể đó là tất cả những gì cô còn có thể nói, như thể lời xin lỗi ấy có thể gột rửa mọi nỗi đau.
Văn Thành vẫn vậy, dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đang run rẩy. Giọng anh trầm ấm, như tiếng thì thầm từ một cõi sâu lắng.
"Em có thể coi như mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3652576/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.