Những ngày tiếp theo, Văn Thành không rời khỏi bên Gia Hân, giống như anh đang thực hiện một sứ mệnh thầm lặng và đầy trách nhiệm. Từng giọt nước mắt của Gia Hân rơi trên má tựa như những vết cắt sâu vào tâm hồn anh. Mỗi khi cô khóc, Văn Thành lặng lẽ lấy khăn tay, đôi tay anh run rẩy khi chạm vào má cô. Căn phòng lớn, nhưng lại trở nên chật hẹp với sự nặng nề của nỗi đau. Ngoài kia, trời vẫn mưa rả rích, như hòa vào tâm trạng tăm tối của họ. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ lùa vào phòng, ánh sáng yếu ớt ấy như bị bóp nghẹt bởi không khí u ám bao trùm, chẳng khác nào chính nỗi lòng của Gia Hân.
Bầu không khí dày đặc nỗi lo lắng, những cơn gió ngoài kia thổi qua hàng cây kẽo kẹt, nhắc nhở họ về sự vô thường của cuộc đời. Gia Hân tựa đầu lên vai Văn Thành, người đàn ông mà giờ đây là chỗ dựa duy nhất của cô.
"Anh... em không biết mình phải làm gì nữa," cô thở dài, giọng nói như vỡ ra thành những tiếng nấc, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.
Văn Thành khẽ vỗ về lưng cô: "Em không phải đối diện với điều này một mình đâu. Mọi chuyện rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn." Nhưng trong lòng anh, sự kiên nhẫn đó cũng đang bị thử thách, bị giày vò từng giờ từng phút. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời u ám kéo dài vô tận, không khác gì tâm hồn anh lúc này.
Đêm đến, khi Gia Hân vẫn ngồi lặng lẽ bên giường, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3652574/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.