Bà Lý Thu Hương thức dậy khi bình minh còn chưa hé rạng. Ánh sáng nhạt nhòa len qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của buổi sớm tinh mơ. Bà khẽ rời khỏi giường, cẩn thận để không làm phiền ông Lý Hải Sơn đang ngủ say bên cạnh, tiếng ngáy đều đều của ông như nhịp thở của ngôi nhà yên bình. Bước chân của bà nhẹ nhàng đưa bà đến phòng khách, nơi những chiếc túi đã được sắp xếp cẩn thận từ đêm trước, chất đầy những món đồ cần thiết mà bà nghĩ Gia Hân sẽ cần.
Ông Lý Hải Sơn tỉnh dậy, thấy vợ mình tất bật chuẩn bị, ông biết là bà đang chuẩn bị làm gì và đi đâu, ông thở dài: "Thu Hương," ông gọi nhẹ nhàng, giọng còn chút ngái ngủ, "con gái mình giờ đã có chồng rồi, để bọn nó tự lo liệu đi. Chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nó."
Bà Lý Thu Hương quay lại nhìn ông, ánh mắt bà chứa đựng sự kiên quyết nhưng cũng đầy ấm áp: "Ông nói vậy nhưng mấy việc lặt vặt trong nhà, phụ nữ chúng tôi biết rành hơn đàn ông nhiều. Chẳng phải bao năm qua tôi vẫn lo cho ông từng li từng tí đó sao? Giờ Gia Hân mới lập gia đình, còn nhiều điều chưa quen thuộc, tôi chỉ muốn giúp con bé một tay."
Ông Hải Sơn thở dài, biết không thể cản được quyết tâm của vợ: "Nhưng em à," ông nói, giọng trầm tư, "hạnh phúc của mỗi người đều phải tự mình xây dựng. Chúng ta có thể giúp đỡ, nhưng không thể sống thay chúng nó.
Như cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646858/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.