Văn Thành bước vào nhà, tâm trạng lộn xộn như một cơn bão dữ dội. Anh thở dài, ngã lưng xuống chiếc sofa trong phòng khách, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay dang rộng như muốn ôm trọn cả thế giới. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây. Lan Phương từ trên lầu bước xuống, dáng điệu nhẹ nhàng, đôi mắt dò xét.
Cô thấy anh nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Cô bước lại gần, như một cơn gió thoảng qua, rót một tách trà đã pha sẵn từ trước, rồi nói bằng giọng trầm ấm, đầy quan tâm:
"Anh trông khoẻ mạnh, nhưng tâm trạng hình như không được tốt lắm."
Văn Thành từ từ thu tay lại, mở mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Lan Phương bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn yêu thương. Anh nói, giọng đầy cảm kích và chân thành:
"Lan Phương, cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh suốt mười năm qua. Nếu có điều gì anh tiếc nuối nhất trong cuộc đời này, thì đó là không thể ở bên cạnh em."
Những lời nói từ tận đáy lòng của Văn Thành làm trái tim Lan Phương như thắt lại. Cô không kiềm được nước mắt, bước tới, ôm anh vào lòng, cái ôm dịu dàng nhưng mãnh liệt, như thể đây là cái ôm cuối cùng cô có thể dành cho anh.
Trong lòng Văn Thành, anh cảm nhận rõ ràng rằng người anh thực sự muốn lấy làm vợ nhất chính là Lan Phương.
Suy nghĩ ấy khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện và hổ thẹn. Nhẹ nhàng đẩy Lan Phương ra, anh bứt rứt nói, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646856/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.