Hà Nội, buổi chiều lặng lẽ, gió heo may thổi qua từng góc phố nhỏ, mang theo hương thơm của hoa sữa và tiếng rao hàng xa xăm. Trong căn phòng nhỏ trên con phố cổ, Gia Hân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người qua lại bên dưới. Cô nghĩ về những tháng ngày xa xưa, khi cả gia đình còn sum họp và tiếng cười của Gia Hào vẫn vang lên trong những buổi chiều tà như thế này.
Gia Hân khẽ mỉm cười, nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào mà cô và Gia Hào có với nhau. Cô tự hỏi liệu anh ở trên thiên đàng có đang theo dõi cô hay không. Những suy nghĩ ấy khiến lòng cô trĩu nặng, mang theo câu chuyện của riêng mình.
Trong khi Gia Hân đang lạc vào dòng hồi ức, ở một nơi xa xôi tận nước Nga, Văn Thành cũng đang sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớ về gia đình.
Dưới bầu trời xám xịt của Mát-xcơ-va những tòa nhà cổ kính và con đường phủ tuyết trắng như chìm trong sự im lặng của mùa đông. Văn Thành đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết rơi nhẹ, tô điểm cho khung cảnh một vẻ đẹp u buồn. Anh đã sống ở đất nước xa lạ này nhiều năm, mang theo những ký ức đau thương về biến cố gia đình đã làm anh phải rời bỏ quê hương.
Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu xuống, tạo ra một không gian ấm cúng giữa cái lạnh giá của mùa đông Nga. Văn Thành đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt với đôi mắt đượm buồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3553150/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.