Trong khách sạn, với ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa. Lan Phương kéo rèm ra, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Hà Nội từ cửa sổ. Bên dưới, đường phố bắt đầu nhộn nhịp với dòng người và xe cộ hối hả.
Những chiếc xe máy nối đuôi nhau như những dòng sông nhỏ chảy xiết, tiếng còi xe inh ỏi tạo nên một bản hòa tấu đặc trưng của đô thị. Dưới ánh nắng ban mai, từng giọt mồ hôi trên trán của người đi đường lấp lánh như hạt ngọc, phản chiếu sự tất bật và hối hả của cuộc sống. Kẹt xe giờ cao điểm là một phần không thể thiếu của thủ đô, một nét văn hóa đặc trưng mà chỉ có những ai đã từng sống ở đây mới cảm nhận được đầy đủ.
Lan Phương mỉm cười, cảm thấy như mình đang hòa vào dòng chảy cuộc sống nơi đây. Cô nhớ lại những ngày tháng còn ở Việt Nam, khi mỗi sáng cũng như bao người khác, vội vã đi học, len lỏi giữa dòng xe cộ để đến trường học. Những ký ức đó, tuy có phần vất vả, nhưng lại đầy ắp kỷ niệm và tình cảm.
Cô nhìn xuống những hàng quán ven đường đang mở cửa, người bán hàng bận rộn bày biện các mặt hàng, từ bánh mì, phở đến cà phê sáng. Những làn khói nghi ngút tỏa ra từ các quán ăn, mùi thơm phức của đồ ăn sáng khiến Lan Phương cảm thấy bụng mình cồn cào. Cô thèm được hòa mình vào không khí náo nhiệt ấy, thưởng thức một bát phở nóng hổi hay một ly cà phê đá đậm đà.
Cảnh tượng này khiến Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3553144/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.