"Đây là... mình sao? Khuôn mặt này... không phải là mình. Mình đã từng là ai? Trước đây,” Gia Hào đưa tay chạm vào má, cảm nhận làn da mới, lạnh lẽo và xa lạ. Anh nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh của gia đình mình của Gia Hân. Nước mắt lăn dài trên má.
Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân từ xa dần đến gần. Tiếng giày nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, từng bước một vang lên trên sàn gạch men lạnh lẽo của hành lang bệnh viện. Tiếng bước chân ấy như mang theo cả sự lo lắng và trăn trở, mỗi bước đi càng ngày chậm rãi và đầy tâm sự.
Khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng, Gia Hào cảm nhận được một sự căng thẳng lan tỏa trong không khí. Tiếng tay nắm cửa kêu nhẹ một tiếng "cạch", rồi cánh cửa từ từ mở ra, tạo ra âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng đầy sự thăm dò. Ánh sáng từ hành lang tràn vào Lý Hải Sơn bước vào phòng, đôi mắt ông nhìn chăm chú vào Gia Hào với sự lo lắng và quan tâm.
"Gia Hào, cháu cảm thấy thế nào rồi?" Lý Hải Sơn hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Gia Hào quay lại, ánh mắt gặp ánh mắt Lý Hải Sơn. Anh thở dài, đôi mắt đầy sự kiên định. “Bác Sơn, cháu biết mình đã trải qua một sự thay đổi lớn. Nhưng cháu cần biết sự thật về gia đình cháu ở quê nhà. Bác không thể giấu cháu mãi được."
Lý Hải Sơn nhìn Gia Hào một lúc, rồi gật đầu, biết rằng không thể tránh né mãi được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3553125/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.