Hà Nội vào mùa đông mang một vẻ đẹp trầm lắng và đượm buồn. Từ khung cửa sổ, Nguyễn Văn Hùng nhìn thấy những con đường vắng lặng phủ một lớp sương mù mờ ảo, như màn khói nhẹ nhàng trôi lững lờ. Cây cối trơ trọi, lá rụng lác đác trên mặt đất ẩm ướt. Bầu trời xám xịt, đôi khi có vài hạt mưa lất phất, làm không khí thêm phần lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn như những dòng ký ức xa xăm. Tiếng còi xe thưa thớt, hòa cùng tiếng gió rít qua từng khe cửa, tạo nên một bản nhạc buồn của mùa đông Hà Nội. Nhìn ngắm cảnh qua cửa sổ, cảm nhận sự tĩnh mịch và thanh bình đặc trưng của mùa đông nơi đây.
Nguyễn Văn Hùng đang ngồi trong phòng làm việc, đầu óc vẫn quay cuồng với suy nghĩ rối bời và những lời dặn dò của anh trai. “Em à, Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói:
Trời có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Đất có bốn phương: Đông, Tây, Nam, Bắc. Người có bốn đức: Cần, Kiệm, Liêm, Chính. Thiếu một mùa, thì không thành trời. Thiếu một phương, thì không thành đất. Thiếu một đức, thì không thành người.
Vậy em làm gì cũng phải nhớ đến lời căn dặn của Người nhé.”
Đột nhiên, điện thoại của ông đổ chuông. Nhìn vào màn hình, ông thấy tên người gọi là ông Lý Hải Sơn, cha của Gia Hân và cũng là Phó Thủ tướng Chính phủ. Ông Văn Hùng nhận cuộc gọi, giọng điềm tĩnh:
“Anh Sơn, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3553121/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.