Ý thức mơ màng nghe thấy tiếng gọi tựa như là đang gọi chính mình, y lên tiếng đáp trả: " Là ai?"
" Thụy nhi..."
" Ta biết giọng nói này." Thụy Bích mò mẫm trong bóng tối vô tận không biết đã qua bao nhiêu lâu, y không nhìn thấy nhưng vẫn bước về hướng tiếng gọi phát ra: " Giọng nói này... chính là người."
" Thụy nhi, lại đây."
Thụy Bích bước chân muốn nhanh hơn lại chỉ có thể thật chậm từng bước một, y mỉm cười hình dung ra người phía trước là dáng vẻ như thế nào, là thật hay ảo?
Thụy Bích sống hết hai đời người ngu ngốc, bản thân vẫn chưa từng một lần được nghe tiếng hắn gọi mình một cách dịu dàng như vậy. Hiện tại hoàn toàn mất đi tất cả nhưng lại vẫn có thể một lần nghe thấy giọng nói này, y biết đây chỉ là một chấp niệm của chính mình, không phải là thật.
Thụy Bích thế nhưng vẫn lên tiếng đáp lại tiếng gọi của hắn, tựa như muốn tự cho mình một giấc mơ cuối cùng của chính linh hồn lạc lõng không lối thoát này: " Nhị hoàng tử, ta ở đây."
Sau tiếng trả lời tưởng chừng như sẽ bị hòa vào trong bóng đêm tối, cùng với linh hồn mình hoàn toàn biến mất. Bất ngờ nơi Thụy Bích đang hướng đến, nơi truyền đến tiếng gọi của hắn lại phát ra ánh sáng chói mắt rồi mỗi lúc một lan rộng.
Nhắm lại đôi mắt tưởng chừng như đã vĩnh viễn mất đi phương hướng, Thụy Bích dùng tay che đi khi đột nhiên cả một thời không đen tối vô tận lại bừng lên ánh sáng. Y tự hỏi, có lẽ nào linh hồn mình đã đến lúc phải tan biến rồi?
Y thật sự phải biến mất rồi?
Thụy Bích không muốn… cũng không cam tâm…
Thụy Bích luôn tự cho rằng kết thúc của bản thân mình ra sao đi nữa, nhưng chỉ cần y có thể giúp hắn lấy được hoàng vị thì bản thân đã không còn gì để hối tiếc. Thế nhưng… y vẫn chưa được nhìn thấy hắn ngồi trên long vị, cũng chưa được nhìn thấy Vương Lân quốc do hắn nắm ngôi thiên tử.
Thụy Bích không muốn, y thật sự không muốn: “ Chỉ một lần thôi cũng được, hãy để ta được nhìn thấy điều đó đi.”
“ Ta không cam tâm, ta không muốn chỉ như vậy liền tan biến đi."
" Hoàng hậu."
Bên tai lại nghe thấy một giọng nói của nữ tử, tựa như quen cũng như lạ lại một lần vang lên: " Hoàng hậu, người đã dậy chưa?"
Tiếng người làm Thụy Bích tưởng như mình vẫn còn nghe lầm, y bỏ hai tay đang che trên mặt mình ra rồi nhẹ hé mi mắt.
Một thứ ánh sáng ấm áp quen thuộc mà bản thân tưởng như sẽ không bao giờ lại được nhìn thấy lại, cứ như vậy từ từ đang lan tràn khắp mọi nơi, mọi vật rồi thu vào trong đáy mắt. Thụy Bích nhẹ phát ra tiếng: " Ta… tại sao…"
" Hoàng hậu?”
Thụy Bích lại vẫn nghe thấy tiếng của nữ tử kia, y không rõ chuyện gì xảy ra mới từ từ ngồi dậy nhìn một lượt khắp mọi nơi. Kim sa tầng tầng lớp lớp bao phủ, trên bốn trụ giường rộng lớn có thể thấy rõ tượng ngọc khắc phi long, cảnh tượng như vậy khiến y nhất thời khó lòng tiếp thu được.
" Đây là chuyện gì?" Thụy Bích vài phần hoảng sợ bước xuống giường, đôi mắt chứa đầy vẻ bối rối cùng hoang mang. Y chậm xoay người hết một vòng, cũng nhìn khắp nơi hết một lượt mà không dám tin.
Thụy Bích cảm thấy choáng đầu, y chân trần trên nền đất lạnh loạng choạng bước lui vài bước, bản thân thư thế không cẩn thận lại đụng mạnh phải chiếc bình sứ xanh.
" Xoảng."
" A..." Thụy Bích giật mình kêu lớn một tiếng, y ngây ngốc nhìn bình sứ vì bị mình đụng trúng mà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
" Hoàng hậu, xảy chuyện gì vậy ạ?"
Minh Tô nghe tiếng động bên trong thì hoảng hốt, nàng lo lắng liền không suy nghĩ tự ý xông vào trong. Lúc này nhìn thấy Thụy Bích đã thức dậy, y vẻ mặt kỳ lạ đứng bên cạnh chiếc bình sứ bị vỡ mới vội hỏi: " Người không sao chứ ạ?"
" Ta..."
" Hoàng hậu xin đừng di chuyển, cẩn thận sẽ khiến mình bị thương." Minh Tô chú ý thấy Thụy Bích chân không đi giày thì sợ y bị mảnh sứ cắt trúng, nàng lớn tiếng với các cung nữ phía sau mình: " Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không nhanh tay dọn dẹp chỗ này?"
" Vâng ạ."
Thụy Bích vẫn còn chưa dám tin lắm những gì mình đang nhìn thấy, y trong đầu mới hiện lên một ý nghĩ: " Lý nào ta lại..."
“ Hoàng hậu, người trở về giường trước đi ạ. Chờ khi bọn họ dọn dẹp xong chỗ này rồi mới…”
Thụy Bích không hề nghe thấy những lời Minh Tô vừa nói, y hoài nghi trong lòng bước nhanh đến chỗ chiếc gương được kê trên bàn gỗ rồi ngồi xuống.
Nhìn gương mặt non nớt phản chiếu bên trong đó, Thụy Bích tuy rằng đã đoán trước ít nhiều, thế nhưng vẫn thoáng qua một chút hoảng sợ: " Ta… thật sự trở lại rồi?"
Minh Tô không rõ hành động kỳ lạ của Thụy Bích hôm nay là thế nào, nàng lo lắng lại hỏi: " Hoàng hậu, người làm sao vậy ạ?"
" Nhưng tại sao?" Thụy Bích chạm tay lên mặt gương, y lắc đầu không thể nào lý giải được.
Thụy Bích đã nghĩ vì chính mình hại Thiên Vũ mất đi tất cả, thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt. Bản thân đã có cơ hội một lần sống lại để thay đổi số phận của bọn họ, là vì để nhị hoàng tử chiếm được ngôi vị hoàng đế... hoàn thành chấp niệm của chính mình.
Sống lại khi tất cả còn có thể cứu vãn, Thụy Bích đã đánh đổi rất nhiều thứ, bất chấp làm vô số những việc dơ bẩn chỉ để hắn lấy được thiên hạ, chẳng phải… chẳng phải đã kết thúc rồi?
Nhưng tại sao bây giờ vẫn sẽ sống lại một lần nữa?
" Ta không thể..." Thụy Bích hai tay ôm lấy lòng ngực nơi trái tim mình vẫn còn nhịp đập.
Một lần đã là quá đủ, chỉ một lần khiến hắn căm hận đến tận xương tủy, khiến chính mình chết đi trong tay hắn… chỉ một lần thôi đã quá đủ rồi, quá đau đớn rồi.
Thụy Bích đã không còn dũng khí để tiếp tục đối diện với điều đó một lần nữa, thế nhưng y vẫn bị kéo trở về từ quá khứ. Chẳng lẽ một vòng luẩn quẩn này cứ phải lập đi lập lại mà không có hồi kết, y sẽ lại phải như lúc đó khiến hắn thù hận mình rồi chết đi trong tay hắn?
Minh Tô quan sát Thụy Bích hết thất thần thì lại tỏ ra đau đớn ôm lấy ngực mà không an tâm, nàng đi đến bên cạnh muốn lên tiếng hỏi: " Hoàng..."
"Lúc nào?"
Thụy Bích đột nhiên lại nhìn nàng hỏi khiến Minh Tô không biết là chuyện gì, nàng vẻ mặt khó xử lên tiếng: " Vâng ạ?"
" Ta muốn hỏi đây là đâu.” Thụy Bích trong trí nhớ của mình hình như chưa từng biết đến nơi này, kể cả lần sống lại kia chính là lúc y mười lăm tuổi, tỉnh lại trong phòng nhỏ của mình ở Quỳnh Tư cung khi vẫn còn là thư đồng của Thiên Uy. Thụy Bích không chắc hiện tại mình sống lại cũng sẽ giống như lúc đó nên lại nói thêm: “ Và bây giờ là thời gian nào… năm nào?"
Thụy Bích đột nhiên hỏi những thứ này, khiến Minh Tô sợ đến không biết phải trả lời ra sao. Nàng tại sao đột nhiên lại cảm thấy hoàng hậu không còn giống như thường ngày, với nét hoạt bát đơn thuần vốn có?
Tuy trong lòng hoài nghi một hồi, nhưng sau đó Minh Tô vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của y: " Dạ... là hoàng tộc Thiên Ân năm thứ 420."
" Hoàng tộc Thiên Ân năm 420?” Thụy Bích thì thầm trong miệng: “ Qủa nhiên vẫn là thời gian này... ta thật sự lại một lần nữa trở về khi mười lăm tuổi?"
Minh Tô dù Thụy Bích nói rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được chút ít, nàng lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng. Minh Tô quên luôn những điều khác lạ của Thụy Bích mà vội nói: " Thôi chết, nếu còn không nhanh lên sẽ không kịp mất thôi."
" Không kịp?" Thụy Bích hỏi lại: “ Ngươi nói không kịp cái gì?”
Minh Tô cười nói: " Hôm nay là sinh thần thứ mười lăm của người, chẳng lẽ người đã quên rồi sao?"
" Ta..."
" Các ngươi mau nhanh tay lên, còn không mang y phục lại đây đi." Minh Tô xoay lưng hối thúc mấy cung nữ mang y phục đến.
Thụy Bích không rõ đầu đuôi bị đám cung nữ xoay quanh, họ hết thay y phục lại chải tóc, khiến Thụy Bích không có thời gian để nghiêm túc sắp xếp lại trí nhớ quá khứ của mình.
Mười lăm tuổi là khi y vẫn còn là thư đồng bên cạnh tứ hoàng tử Thiên Uy, sinh thần thứ mười lăm của Thụy Bích quả thật Thiên Uy đã chuẩn bị một một chút để chúc mừng, nhưng đó chỉ là một bàn thức ăn bình thường, không cần cái gì người đến hầu hạ mình thay y phục.
Bình tâm lại một lần, Thụy Bích đưa mắt nhận xét khắp nơi mới nhận ra có gì đó không đúng như trong trí nhớ của mình. Mới đầu y cảm thấy nơi này không có gì quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận ra, dù có nhiều chỗ đã được bài trí lại nhưng không thể sai.
Vì trải qua hai đời cũng chỉ nhìn đến nơi này một hai lần, thế nên Thụy Bích không thể lập tức nhận ra. Hoàn cảnh không đúng, còn có cung nữ thức trực hầu hạ giúp chải tóc thay y phục. Quan trọng hơn những thứ đó, Thụy Bích nói thành tiếng: " Tại sao ta lại ở Chương Long điện?"
" Bộp." Một tiếng khiến Thụy Bích nghe thấy, y xoay đầu lại nhìn cung nữ đang giúp mình chải tóc phía sau.
" Người đang nói gì vậy ạ?” Minh Tô ngạc nhiên đến đánh rơi cả chiếc lược trên tay, nàng lúc này không còn cố tỏ ra như không có gì được nữa mới hỏi: “ Có phải người cảm thấy không khỏe ở đâu? Hay là để nô tỳ cho gọi Hà thái y..."
" Không cần đâu."
" Nhưng mà…"
" Ta không sao." Thụy Bích không muốn cứ làm lớn chuyện hơn, nhưng nơi này là Chương Long điện tẩm cung của hoàng đế. Y dù qua hai đời cũng không có gặp được Thiên Chân hoàng đế được bao nhiêu lần, vậy thì tại sao bây giờ lại ở nơi này.
" Hoàng hậu cứ như vậy thật làm nô tỳ lo sợ..."
" Ta đã nói..." Thụy Bích ngừng lại một chút, y hoảng sợ nhìn Minh Tô hỏi vội: " Ngươi vừa gọi ta là gì?"
“ Gọi?” Minh Tô không hiểu mình nói sai cái gì, nàng ngập ngừng nói: " Là hoàng... hoàng hậu ạ."
" Hoàng hậu?" Thụy Bích không dám tin mình vừa nghe được, y bắt đầu cảm thấy hoang mang.
“ Chuyện gì đang diễn ra, tại sao ta lại trở thành hoàng hậu?” Thụy Bích trong lòng hỗn loạn: “ Tứ hoàng tử giờ đang ở đâu? Và còn... còn có nhị hoàng tử, người thì sao?”
Thụy Bích lắc đầu nói: " Tần Di cung... ta muốn đến Tần Di cung."
" Tần... nhưng mà..." Minh Tô lúng túng nói: " Nhưng mà Tần Di cung bây giờ chẳng phải đã bỏ trống rồi, tại sao đột nhiên người lại muốn đến đó?"
" Bỏ trống?” Thụy Bích vừa nghe đã muốn trở nên hoảng loạn, y lắc đầu: “ Sao lại như vậy?”
Lúc này Thiên Vũ vẫn chỉ là nhị hoàng tử, chưa được phong Vương và dọn ra sống ở vương phủ thì tại sao Tần Di cung lại bị bỏ trống?
“ Không lý nào người đã xảy ra chuyện?”
Đột nhiên Thụy Bích hoảng loạn đứng bật dậy chạy ra ngoài, Minh Tô lập tức nhanh hơn chặn phía trước: " Hoàng hậu làm sao vậy, người muốn đi đâu?"
" Tránh ra." Thụy Bích đột nhiên lớn tiếng.
" Nhưng..."
" Đừng ngăn cản ta…” Thụy Bích nói rồi lại lạnh lùng nhìn thẳng Minh Tô, y lập lại một lần: “ Tránh ra cho ta."
" Hoàng hậu?” Thông thường cho dù Minh Tô chỉ đóng vai một cung nữ nhỏ nhoi bên cạnh Thụy Bích, y vẫn luôn tươi cười gọi nàng " Minh Tô tỷ tỷ."
Không ngờ bây giờ thiếu niên trước mặt lại trở nên xa lạ đến không hiểu được, thế nhưng mệnh lệnh không thể không nghe, Minh Tô đành tránh sang một bên để Thụy Bích bước qua.
" Đi báo cho hoàng thượng một tiếng." Minh Tô ra lệnh cho mấy cung nữ khác, sau đó cũng theo Thụy Bích ra ngoài.
Thụy Bích vừa bước ra khỏi Chương Long điện thì một cơn gió thật mạnh thổi lướt qua, khiến mái tóc cùng tà áo bị thổi tung về phía sau. Mở ra trước mắt y lúc này, có thể nhìn thấy cả một khung cảnh rộng lớn của một vùng thành hoàng cung Vương Lân quốc: " Tại sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]