Chương trước
Chương sau
Tĩnh Thất bên ngoài Thiết Dương Phủ theo dõi hết bảy ngày cuối cùng chờ được kết quả. Thiên Uy xuất hiện khoác một chiếc áo choàng đen phủ xuống đầu che đi gần nửa khuôn mặt, hắn một mình đi vào Thiết Dương phủ còn cẩn thận xem trước sau một lượt.

Vương gia đoán quả không sai, tam hoàng tử và tứ hoàng tử quả nhiên đang có âm mưu: " Ngươi tiếp tục theo dõi, không được để mất dấu tứ hoàng tử."

" Dạ."

Sau khi để lại người tiếp tục xem chừng ở Thiết Dương phủ, Tĩnh Thất không một động tĩnh rời đi.

Thụy Bích lúc này lại đang vô cùng buồn chán ngồi một chỗ, y nhìn đĩa bánh hoa đào trên bàn cũng không buồn động tới khiến Minh Tô làm lạ: " Thụy Bích công tử, không phải bình thường người rất thích ăn bánh hoa đào, lần này lại không muốn. Hay là bánh có gì sao?"

Y thở dài lắc đầu: " Không có."

Thụy Bích gần đây đêm nào cũng gặp ác mộng khiến y mất ngủ, không biết có phải do bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không nhưng không hiểu sao y thường nhìn thấy khung cảnh âm u của ngục thẩm, không chỉ vậy mà còn thấy Thiên Vũ bị xiềng xích khóa chặt tay chân treo trên giá, cả người đầy những vết thương. Cứ tưởng rằng đã có thể ngủ ngon vì không còn mơ lại giấc mơ mình
bị hắn giết chết, không ngờ lần này lại còn đáng sợ hơn.

" Thụy nhi làm sao, không vui?" Thiên Vũ bỏ xuống cuốn sách đang đọc dở.

" Thiên Vũ ca, thật ra..." Cho dù chỉ là mơ cũng khiến y thấy bất an. Thụy Bích định nói cho Thiên Vũ thì thấy hắn đột nhiên đứng dậy tiến lại gần cửa sổ: " Thiên Vũ ca?"

Thiên Vũ mở tung ra cửa mới lên tiếng: " Tĩnh Thất?"

Như một cái bóng thoắt cái đã nhảy vào trong, Minh Tô nhanh tay đóng lại cửa để tránh bị bên ngoài nhìn thấy. Tĩnh Thất đấu hai tay trước mặt: " Vương gia."

" Không ai thấy ngươi?"

" Không có."

" Nói đi."

" Tứ hoàng tử đã hành động rồi. Xích tướng quân bí mật trở về hoàng thành và Lâm tể tướng đều đã vào phủ từ sớm, không những vậy toàn quân chấn giữ Hạ Chi thành phía Bắc cũng có biến động. Tứ hoàng tử xuất hiện thần lập tức trở về báo tin."

" Xem chừng ra hắn không thể chờ được đến
lúc thái tử vị được sắc lập, muốn tự mình ra tay sao?" Hoàng tử và các đại thần không được phép kết bè phái và củng cố binh quyền nếu có sẽ bị xem như tội mưu nghịch, nếu lần này có thể bắt được Thiên Uy hắn nhất định không thoát tội.

" Vương gia?"

" Đi thôi, chúng ta đến Thiết Dương phủ."

Tĩnh Thất ngạc nhiên: " Vương gia biết rõ đây có thể là một cái bẫy, vẫn là nên báo cho hoàng thượng biết trước việc này."

" Hắn tự mình xuất đầu lộ diện đã là một canh bạc lớn rồi, nếu cứ mãi lo lắng những chuyện đó sẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

" Nhưng Vương Gia..."

" Ngươi còn lời gì muốn nói sao?"

Tĩnh Thất ngừng lại, biết không thể khuyên được mới cúi đầu: " Thần hiểu rồi."

" Thụy nhi." Thiên Vũ chuyển mắt sang Thụy Bích: " Phải nhớ những gì đã hứa với ta."

" Thiên Vũ ca?" Thụy Bích còn chưa hiểu ý Thiên Vũ đã xoay lưng rời khỏi, y biết Thiên Vũ không muốn mình dính vào nên không bao giờ nói gì, điều duy nhất y có thể làm lúc này là tin tưởng vào hắn mà thôi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Rời khỏi hoàng cung lúc này mặt trời đã gần xuống núi, Thiên Vũ dẫn theo binh lính cho bao vây toàn bộ Thiết Dương phủ. Vì sự xuất hiện của hắn khiến toàn bộ Thiết Dương phủ một phen náo loạn, khi nghe báo lại Thiên Cung tức giận tự mình ra đến ngoài cửa chặn người tiến vào: " Đây là chuyện gì?"

Vừa thấy Thiên Vũ hắn cười nói: " Đây không phải là Đông Vương điện hạ sao?"

Thiên Vũ một thân y phục trắng đi đến phía trước: " Tam đệ, không hoan nghênh bản vương sao?"

" Nực cười, huynh nghĩ đây là đâu? Dẫn binh lính đến phủ của ta gây náo loạn lý nào ta còn phải rót trà mời khách."

Hắn cười nửa môi: " Trà thì không cần nhưng có những thứ ta vẫn là cần phải lục soát qua."

" Lục soát?"

" Đệ không phiền chứ?"

Thiên Cung nghiến răng: " Thiên Vũ, đừng nghĩ ngươi bây giờ đã được phong vương thì có thể tùy ý muốn soát thì soát, ta đường đường là hoàng tử Vương Lân cho dù muốn lục soát phủ nhất định phải có ý chỉ của phụ hoàng."

" Ta lại cho rằng đợi đến khi xin được ý chỉ của phụ hoàng thì người ta muốn tìm cũng không còn ở đây nữa."

" Ngươi..."

Thiên Vũ lớn tiếng: " Tĩnh Thất, lục soát toàn bộ cho ta."

" Thần tuân lệnh." Tĩnh Thất dẫn người lục soát Thiết Dương phủ, cứ nghĩ Thiên Cung sẽ ra sức cản trở nhưng hắn ngoài tỏ vẻ không phục cũng không có hành động gì lớn, chờ đợi ở đại sảnh hồi lâu thì thấy Tĩnh Thất dẫn theo Xích Tuất và Lâm Quân đến, cả hai đều bị trói lại: " Vương gia, thần phát hiện ra hai người họ muốn trốn ra từ cửa sau nên đã bắt
người lại."

Dứt lời Tĩnh Thất lắc đầu ra ý với Thiên Vũ, hắn chính mắt thấy Thiên Uy đi vào phủ và người của hắn cũng chưa từng thấy người trở ra nhưng dù đã lục soát khắp nơi vẫn không tìm ra bóng dáng của Thiên Uy.

Không bắt được Thiên Uy thì không có bằng chứng kết tội hắn, Thiên Vũ nhăn mày: " Xích tướng quân, Lâm tể tướng. Cả hai đều là những người nắm quyền chức trong tay, cùng nhau lén lút xuất hiện ở phủ của Thiên Cung. Các ngươi có lời nào cần giải thích hay không?"

Xích Tuấn và Lâm Quân cả người bị trói trong mắt bỗng hiện lên ý cười mà đồng loạt quỳ xuống: " Vương gia, người làm vậy là có ý gì?"

" Vương gia, chúng thần luôn một lòng trung thành với người. Người nhất định phải tin tưởng lão phu."

" Người không cần phải làm vậy để thử mạc tướng." Xích Tuấn cao giọng.

Nhận ra có điều bất thường trong lời nói của chúng, Thiên Vũ nắm lấy cổ áo Xích Tuân lạnh giọng: " Mau nói cho ta biết Thiên Uy đang ở đâu?"

" Vương gia đang nói gì mạc tướng không hiểu."

" Ngươi..."

Bên ngoài đột nhiên có nhiều tiếng động của binh khí, Tĩnh Thất hốt hoảng khi thấy nhận ra người đang tiến vào: " Không xong, chúng ta mắc mưu rồi."

" Phụ hoàng?" Thiên Chân đột nhiên xuất hiện ở đây là điều Thiên Vũ không ngờ tới, theo
sau hắn còn có người lẽ ra phải ở trong phủ chờ bị bắt là Thiên Uy.

Hoàng Đế đi vào đại sảnh đánh giá những gì đang diễn ra. Thiên Vũ lập tức quỳ xuống: " Nhi thần kính an phụ hoàng."

" Hoàng thượng vạn an."

Hoàng đế không cho người đứng lên mà lạnh lùng lớn tiếng: " Vũ nhi, ngươi thật là làm trẫm quá thất vọng."

" Phụ hoàng."

" Đừng gọi trẫm là phụ hoàng."

"..."

" Trong các hoàng tử của trẫm ngươi là nhi tử khiến trẫm hài lòng nhất, là do hoàng hậu sinh ra. Trẫm tin tưởng ngươi, kỳ vọng ngươi vậy mà ngươi lại muốn soán ngôi thiên tử?"

" Phụ hoàng." Thiên Vũ ngẩng đầu: " Nhi thần không hiểu người đang nói gì."

" Không hiểu? Vậy ngươi xem thứ này là gì." Hoàng đế ném xuống một tấm thiếp bài mà bên trong còn có chữ ký của Xích Tuấn, Lâm tể tướng, Thiên Cung và một số vị đại thần khác với nội dung thề trung thành với Đông Vương lật đổ ngôi vua phò trợ hắn xưng đế.

" Cái gì?"

" Trẫm đã cho rằng tất cả những gì Uy nhi nói đều không đúng sự thật, nhưng tất cả bằng chứng vật chứng đều có đủ ngươi còn gì để nói hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.