Tiếng sấm bên ngoài làm Linh Phi giật mình, y cuộn người trong chăn chỉ hé ra một khe hở để nhìn cơn mưa lớn đột nhiên đổ xuống: " Trời mưa rồi?"
Đã qua nửa đêm vẫn không thấy có người đến báo tin: " Chẳng lẽ Thụy Bích xảy ra chuyện rồi?"
" Ngươi lo lắng cái gì?"
Kỳ Nguyên bình tĩnh ngồi đọc sách càng làm Linh Phi không vui: " Hoàng thượng biết rõ đêm nay có chuyện lớn tại sao vẫn không muốn giúp họ chứ?"
" Đây không phải là việc chúng ta nên xen vào."
" Nhưng họ và chúng ta đã trở thành bằng hữu rồi không phải sao? Người nhất định không muốn cho Phi nhi đi giúp mọi người."
" Ngươi tự lo cho bản thân mình chưa xong còn muốn giúp đỡ người khác?"
" Nhưng mà hoàng thượng....!"
" Nghe ta nói đây Phi nhi." Ném cuốn sách xuống giường, Kỳ Nguyên kéo ra chăn của Linh Phi rồi nằm đè lên người y: " Ngoài ngươi ra tất cả những người còn lại đối với ta cũng đều như nhau cả thôi. Chúng sống chết đều không có can hệ đến ta."
" Hoàng thượng."
" Đây là Vương Lân, cho dù trong tình huống nào đi nữa cũng là điều tự nhiên phải xảy đến. Nếu muốn giúp một vị hoàng tử của nước khác lên ngôi hoàng đế, đối với ta chỉ cần một chiếu thư hắn lập tức có thể lên ngôi kế vị. Nhưng ngươi nghĩ vì sao tên tiểu tử đó chưa bao giờ mở miệng nhờ đến sự giúp đỡ của ta?"
Linh Phi im lặng lắc đầu, hắn lại tiếp: " Đó chính là sự tự tôn của hắn, nếu hắn không thể tự mình leo lên đó thì chẳng có nghĩa lý gì cả, ta cũng không muốn giúp một tên bất tài vô dụng.”
" Phi nhi hiểu rồi."
" Nếu đã hiểu rồi thì đừng nhắc lại chuyện này nữa."
" Ân!" Linh Phi nghe lời gật đầu nhưng trong mắt vẫn chứa đầy nỗi bất an.
Hôn xuống môi vật nhỏ, hắn thì thầm: " Không cần lo, ta đã có hạ một ấn chú bảo hộ tạm thời trên người tên nhóc đó, bất cứ khi nào hắn gặp nguy hiểm Vân Ấn của ta sẽ tự phát ra."
" Ân... hoàng thượng, cảm ơn người."
" Không cần cảm ơn ta, ta làm vậy chỉ vì biết ngươi quan tâm y mà thôi."
Tĩnh Thất không dám tin vào mắt mình, chỉ một khắc tưởng chừng lưỡi kiếm đâm xuyên qua Thụy Bích, thì giống như có một vật cản vô hình ngăn lại mà bị hất tung ra xa. Nhưng điều làm hắn lạnh người bây giờ lại chính là vị chủ tử của mình: " Nhị hoàng tử!"
" Ùm...!"
Thấy người trong tay có động tĩnh Tĩnh Thất cúi đầu nhìn qua: " Thụy Bích!"
Thụy Bích bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, y đưa tay dụi dụi mắt vẫn còn chưa thể mở ra: " Đại ca... sao huynh lại ở đây?"
" Không có gì, ta đưa đệ ra ngoài."
" Ngoài...?" Nghe trong giọng nói Tĩnh Thất có phần không đúng lắm, Thụy Bích hoàn toàn tỉnh ngủ, y xoay đầu nhìn thì dường như muốn chết điếng: " Sao...sao lại!"
" Đệ đừng nhìn!"
" Thiên Vũ ca?" Hình ảnh đêm đó trở thành ký ức đáng sợ mà Thụy Bích cả đời cũng không thể nào quên đi được.
Đại hoàng tử hai bàn tay bị lưỡi kiếm ghim trên tường, hai tai bị cắt đi cùng những vết chém trên mặt và thân người trở thành một đống thịt bầy nhầy không còn nhìn ra hình dạng, không có bất cứ sự phản kháng nào hay nói đúng hơn là đã không còn hơi thở nữa, nhưng người kia vẫn không ngừng tay, hắn điên cuồng chém xuống giống như một con quỷ đói khát máu người.
" Đừng nhìn nữa Thụy Bích."
Khắp nơi đều là máu, mùi tanh rợn người khiến buồn nôn, nhưng người làm sao vậy...Thiên Vũ ca? " Ngừng.....ngừng tay."
" Thụy Bích!" Cho rằng tiểu đệ mình sẽ run sợ như thế nào nhưng Tĩnh Thất không ngờ y lại vung ra tay hắn muốn xuống giường.
" Người mau ngừng tay đi."
Thiên Vũ vẫn không có bất cứ biểu hiện nào muốn ngừng lại, giống như ngoài việc chém giết đã không còn gì để hắn quan tâm đến. Tĩnh Thất lo sợ Thụy Bích sẽ bị gây thương tích bèn nhanh chóng giữ y lại: " Đừng tới gần, đệ có thể sẽ bị nhị hoàng tử.....!"
" Đại ca... tại sao?" Thụy Bích không sợ, y không có thời gian để sợ hãi nữa.
Tất cả những gì y cảm thấy chỉ là đau, lòng mình rất đau, nước mắt cũng như vậy mà làm mờ đi hai mắt: " Tại sao người không nghe thấy tiếng của ta chứ? Xin người ngừng lại đi."
" Ngài ấy bây giờ không còn bình tĩnh nữa, nghe lời theo huynh ra ngoài trước."
" Đệ không muốn."
" Thụy Bích."
" Đệ sẽ không đế người không thể là chính mình như vậy, không muốn." Thụy Bích chạy thật nhanh ôm chầm lấy bóng lưng lạnh lùng của người kia mà nức nở: " Nhị hoàng tử, ngừng lại đi!"
" Thụy Bích, tránh xa ngài ấy ra....!"
" Người không thể như vậy đâu, Thụy nhi không muốn....!"
Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dám làm hại y còn sống sót trên đời. Ngày tháng đó,những ngày sống trong nỗi nhớ thương mà oán hận chính bản thân mình khi phải tự chấp nhận Mạn Hoa đã chết, Mạn hoa người hắn yêu nhất lại chính là Thụy Bích chết dưới kiếm của chính mình.
Hắn đã có lại người này, Thụy Bích đang trong vòng tay hắn, chính vì thế hắn sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám cướp y đi. Cơn ác mộng ngày đó, hắn vĩnh viễn không cho phép được tái hiện, hắn chỉ muốn chém giết mà thôi, nhưng tiếng gọi quen thuộc như kéo hắn về thực tại.
Thiên Vũ lấy lại nhận thức, hắn đang làm gì vậy? Hắn để Thụy Bích nhìn thấy những điều đáng ghê sợ này: " Thụy nhi!"
Buông xuống kiếm Thiên Vũ muốn gỡ ra tay đang ôm cứng lấy mình từ phía sau mà trấn an thì chợt ngừng lại, bàn tay hắn vương đầy máu, cả người không chỗ nào không mang mùi tanh tưởi, bây giờ hắn có thể chạm vào Thụy Bích sao? Hắn không muốn vấy bẩn y: " Tĩnh Thất."
" Nhị hoàng tử?"
" Đưa Thụy Bích ra ngoài."
" Vâng!" Tĩnh Thất lại gần muốn kéo đệ đệ mình ra: " Thụy Bích đi thôi, nhị hoàng tử không sao rồi."
" Không muốn!"
" Thụy Bích."
Thụy Bích liều mạng lắc đầu, tay vẫn ôm cứng không buông: " Đệ không đi đâu hết, đệ chỉ muốn nhị hoàng tử giống như thường ngày thôi...hức...hức!"
" Thụy nhi đừng ngang bướng, ta không gì nữa. Nghe lời đại ca ngươi, ta sẽ tới nhanh thôi."
" Không... người nói gì Thụy nhi cũng sẽ không đi. Nếu người không chịu nhìn Thụy nhi ta sẽ không đi đâu cả."
" Hức...hu..!"
Một hồi im lặng Thiên Vũ nhẹ gỡ ra tay Thụy Bích rồi xoay người ngồi xuống: " Nhìn đi Thụy nhi, đây là lý do tại sao ta không muốn ngươi ở lại."
" Người..."
" Ngươi xem, có phải ta đã dọa ngươi sợ rồi? Ta không muốn Thụy nhi sợ hãi và nhìn ta như một con ác thú, ngươi hiểu không?"
Thụy Bích vẫn không ngừng khóc, tay y run run đưa lên lau đi đầy những vết máu trên gương mặt băng lạnh: " Thụy nhi không sợ, người chính là Thiên Vũ ca."
" Cho dù người là thế nào đi nữa Thụy nhi tuyệt đối không sợ hãi người. Cho dù là phải chết dưới tay nhị hoàng tử Thụy Bích cũng....!"
" Đừng nói nữa!" Thiên Vũ nói lớn chặn lại câu nói của Thụy Bích.
" Nhị hoàng tử."
Ôm tiểu bảo bối vào lòng hắn nhỏ giọng: " Đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa."
Chết dưới tay ta sao? Thụy Bích, đừng rời xa ta nữa: " Xin lỗi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]