“Đào Đào, đã lâu không gặp.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, còn mang theo chút vui mừng.
Nhãn Lộ cười, đúng là xui thật. Mới ngày đầu tiên đi học đã gặp phải cô ta. Nhan Lộ quay người lại, làm như không biết hỏi:
“Bạn là...?”
Nghe Nhan Lộ nói thế Bạch Hân sững người nhưng vẫn vui vẻ nói:
“Đào Đào, cậu không nhớ mình nữa sao? Mình là Hân Hân đây, từ lúc nhà cậu chuyển đi Ý thì không liên lạc với mình nữa. Nhưng mà bây giờ được học với cậu thật là vui.”
Nhan Lộ nghe mà buồn nôn nhưng vẫn ra vẻ mới nhớ ra hỏi:
“Hân Hân? Bạch Hân đúng không?”
“Đúng rồi, may quá, mấy năm trôi qua rồi mà cậu vẫn nhớ mình.” Nói xong còn lấy tay quẹt nước mắt.
“Đương nhiên, sao tớ có thể quên được chứ? Cái người chỉ vì một đôi giày mà đẩy tớ xuống hồ bơi thì sao tớ quên được?” Nhan Lộ cười.
Lời vừa nói ra, cả lớp ồ lên. Sắc mặt Bạch Hân tái mét, vội giải thích:
“Không phải đâu Đào Đào, tớ...”
Chưa nói hết thì Diệp Ngọc Vân cướp lời:
“À, Tiểu Lộ, hóa ra bạn học Bạch Hân là con gái của Bạch Hà – người hầu cũ của nhà cậu đúng không? Thảo nào tớ cứ nhìn quen quen, cứ tưởng là người giống người. Không ngờ là thật.” Sau đó nói với Bạch Hân bằng một cái giọng rất tán thưởng:
“Bạch Hân, cậu có thể chia sẻ bí quyết làm sao mà mẹ cậu từ một người hầu của Nhan gia lại trở thành phu nhân của Lục thị thế? Kĩ thuật trên giường?”
Bạch Hân nghe thế tức giận quát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tra-thu-tra-nam-tien-nu/4118/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.