Chương trước
Chương sau
Nhan Lộ từ từ mở mắt ra, lấy tay dụi mắt. Cô bước xuống giường bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó là lạ. Căn phòng này toàn là màu hồng, gấu bông, tủ đồ tất cả đều là màu hồng.
Cô lấy tay dụi mắt mình, kinh ngạc nhìn bàn tay bé nhỏ.
Đây là.... đây là cái quái gì? Nhan Lộ vội tìm gương, may mắn, bên cạnh tủ đồ có một cái gương. Nhan Lộ không thể tin vào mắt mình.
Trong gương là một cô bé mang váy ngủ hồng, mái tóc dài xoăn nhè nhẹ, khuôn mặt non nớt. Không biết nước mắt cô rơi từ khi nào.
Cô sống lại rồi, thực sự sống lại rồi. Trên bàn học, có một quyển lịch, cô nhìn, hôm nay là ngày xx/x/xxxx
Ngày này, cô chỉ mới gặp 2 mẹ con họ Bạch đó một tháng. Đúng rồi, do cô không cho Bạch Hân đôi giày ba mua cho cô, cô ta liền đẩy cô xuống bể bơi, hôn mê 4 ngày, nhưng do cô ta đến cầu xin cô đừng nói cho ba mẹ biết là cô ta đẩy cô, nên cô cũng tha lỗi.
Bạch Hân, cô đừng hòng ở lại trong nhà tôi thêm một ngày nào nữa.
Có tiếng mở cửa, người bước vào chính là Bạch Hân. Bạch Hân thấy cô tỉnh rồi vội thân thiết nắm tay, luôn miệng nói:
“Đào Đào, cho tớ xin lỗi, là lúc đó tớ tức giận quá thôi. Cậu đừng nói cho ba mẹ cậu biết nhé, nếu không tớ và mẹ sẽ bị đuổi đi đấy.” Từ khi ở nhà này, cô cũng nào cũng được ăn no mặc ấm. Sáng đi học, chiều về đều được siêu xe đưa đón. Các bạn rất ghen tị. Nếu bây giờ bị đuổi đi, cô sẽ phải sống ở căn hộ tồi tàn đó. Cô không muốn!!
Lúc này, vừa đúng lúc mẹ Nhan và vú Lâm đứng ngoài cửa nghe được hết, Nhan Lộ khóc nói:
“Hân Hân, tớ đã làm gì sai sao cậu lại đẩy tớ xuống bể bơi chứ? Đôi giày đó là do ba đi công tác Pháp mua về cho tớ, đôi giày ấy rất đẹp, rất đắt, tớ biết cậu từ nhỏ nghèo hèn nhưng tớ đã nói là sẽ cho cậu đôi khác mà, sao cậu có thể đẩy tớ xuống bể bơi? Nếu vú Lâm không phát hiện thì chắc tớ đã chết rồi.” Nói xong cô khóc lớn hơn.
Bạch Hân nghe Nhan Lộ chê mình nghèo, tức giận, quát:
“Ai nói với cậu là tớ nghèo? Mẹ tớ nói chỉ cần thành công lên giường ba cậu, chúng tớ sẽ trở thành phu nhân, tiểu thư. Còn cậu và mẹ cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này, căn phòng này sẽ là của tớ. Tất cả sẽ là của mẹ con tớ.”
Nhan Lộ giật mình, không ngờ Bạch Hân còn nhỏ như thế này mà Bạch Hà đã nhồi nhét những ý nghĩ độc ác như vậy?”
Mẹ Nhan nghe thế lập tức đẩy cửa, nhìn Bạch Hân quát:
“Bạch Hân, tôi không ngờ cháu còn nhỏ mà dã tâm của cháu lớn đến thế. Đẩy Đào Đào xuống bể bơi rồi còn mắng nó? Sao cháu còn nhỏ mà đã như thế rồi? Vú Lâm, gọi Bạch Hà lên đây cho tôi.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Nhan Lộ cười âm hiểu nhìn Bạch Hân, kiếp trước tôi ngu ngốc mới tha lỗi cho cô. Bây giờ để xem tiếp theo 2 mẹ con cô sẽ làm gì tiếp theo.
Bạch Hà nghe mẹ Nhan gọi mình vội vàng chạy lên ngay.
Vừa vào phòng liền thấy Nhan Lộ ngồi trong lòng mẹ Nhan đang ngồi trên giường, còn con gái mình hèn mọn đứng một bên.
Mẹ Nhan thấy Bạch Hà lạnh lùng nói:
“Bạch Hà, Đào Đào tốt bụng cho 2 mẹ con cô vào đây ở. Đồ mấy người là tiền của Nhan gia chúng tôi, đồ ăn, giường ngủ, là của chúng tôi. Tôi thật không ngờ cô dám quyến rũ chồng tôi, còn muốn đuổi tôi ra khỏi đây? Nực cười. Cô nhìn lại cô đi, có cái gì nhìn giống phu nhân nhà quyền quý không? Ăn mặc lúc nào cũng hở ngực, cô đang muốn quyến rũ chồng tôi chứ gì? Cô nghĩ chỉ tiêu của chồng tôi tệ thế hả? Vú Lâm, mau đuổi 2 người không biết xấu hổ này ra ngoài.
Vừa lúc ba Nhan đi về, thấy ba về, Nhan Lộ vội ra khỏi lồng ngực mẹ Nhan mà chạy đến ôm ba Nhan.
Ba Nhan bế Nhan Lộ lên, vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi:
“Sao rồi? Có mệt nữa không? Muốn ăn gì nào?”
Nhan Lộ lắc đầu nói, âm thanh nghèn nghẹn:
“Ba, Đào Đào không muốn ăn gì cả. Ba, có phải ba sẽ đuổi con với mẹ đi để cưới dì Bạch không? Có phải Hân Hân sau này là con gái ba chứ không phải Đào Đào không?” Nói xong một giọt nước mắt nhỏ xuống.
Ba Nhan để Đào Đào ngồi xuống giường, lau nước mắt cho cô, nhìn mẹ Nhan hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Tại sao Đào Đào lại hỏi như thế?”
Mẹ Nhan còn chưa nói gì, Bạch Hà đã cướp lời:
“Giám đốc, là Đào Đào hiểu nhầm thôi.”
Nhan Lộ nói:
“Dì nói dối, dì nói với Hân Hân là sau khi cưới được ba con sẽ đuổi con với mẹ đi. Dì còn nói sau này con không phải con gái của ba nữa.” Nói xong cô khóc lớn hơn, do mới tỉnh lại, còn chưa khỏe, còn ho mấy tiếng.
Ba Nhan lo lắng xoa xoa lưng con gái mình, an ủi:
“Đào Đào, không phải vậy đâu. Ba cả đời chỉ có 2 mẹ con con thôi. Tuyệt đối không có người khác.”
Mẹ Nhan nghe thế cảm động, tình cảm của chồng mình sao bà không biết. 2 người cưới nhau khi còn chưa có gì, sau bao nhiêu năm như thế, con cũng đã có, tại sao chỉ vì một người phụ nữ mà đuổi mẹ con bà đi được chứ? Bà nói với Bạch Hà:
“Cô nghe rồi đấy, còn biết điều thì thu dọn đồ rồi ra khỏi đây đi.”
Thấy Bạch Hà không có ý định đi, mẹ Nhan bổ sung thêm một câu:
“Nếu không đi thì để tôi gọi vệ sĩ nhé.”
Bạch Hà nghe thế dắt Bạch Hân ra khỏi phòng. Bạch Hà oán hận nhìn gia đình ba người hạnh phúc kia. Bạch Hân cũng rất ghen tị với Nhan Lộ, tại sao 2 người đều cùng tuổi, nhưng tại sao 1 người có nhà ở đẹp đẽ, có đầy đủ cả ba cả mẹ còn mình thì không có nhà, lúc nào mẹ tức giận đều sẽ bị đánh chứ?
Nhan Lộ cười, vậy là bước một đã xong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.