3
Sau khi tiễn Dương Thước đi, tôi lập tức hẹn Lạc Ôn Tuyết, người bạn thân từ nhỏ của mình ra ngoài.
Nghe tôi kể xong, Lạc Ôn Tuyết vừa thích thú vừa nhâm nhi hạt dưa: “Ngữ Mộng, cậu nói cậu đã sống lại à?”
Tôi gật đầu: “Nghe có vẻ hoang đường, nhưng đúng là như vậy.”
Lạc Ôn Tuyết đập mạnh xuống bàn: “Mau nói cho tôi biết, số trúng thưởng của vé số hôm nay là gì?”
Tôi ngạc nhiên: “Tôi đâu có mua vé số, sao mà biết được?”
Lạc Ôn Tuyết liếc tôi một cái: “Một cơ hội sống lại quý giá như vậy mà cậu lại lãng phí, thật là đáng tiếc. Một triệu của tôi ơi!”
Tôi liền đ.ấ.m cô ấy một cái: “Cho dù tôi nhớ đi nữa, đó cũng là một triệu của tôi, liên quan gì đến cậu? Hay là bây giờ cậu nhảy từ trên lầu xuống xem có sống lại được không?”
Lạc Ôn Tuyết sặc nước: “Phì, thôi thôi, quay lại chuyện chính. Cậu có kế hoạch gì?”
Khóe miệng tôi nhếch lên: “Thật ra, hôm Phong Trạch gặp tai nạn không phải là đi tìm Dương Thước, mà là đi tìm mối tình đầu của anh ta, Hạ Tinh Tinh.”
Lạc Ôn Tuyết nhấp một ngụm cà phê: “Hấp dẫn thế? Dương Thước có biết chuyện này không?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Kiếp trước, tôi đã kể cho Dương Thước nghe, tôi cứ nghĩ rằng cô ta sẽ hết hy vọng với tên đàn ông tệ bạc này. Nhưng không ngờ, cô ta lại là một kẻ mù quáng vì tình yêu. Dù Phong Trạch không c.h.ế.t vì cô ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-toi-bat-ban-than-phai-tra-gia/3645224/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.