"Trong miệng không có một lời đứng đắn nào." Lâm Dư lắc đầu, không tiếp tục hỏi anh nữa.
Ngô Giang nhìn Lâm Dư không có nhiều hứng thú. Chờ một lát thấy không thú vị thì rời đi.
Tay Lâm Dư cầm bút viết, trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng Thẩm Thanh.
Ngày mưa hôm đó, Thẩm Thanh cô đơn một mình đứng ở dưới tàng cây, trong mắt sương mù dày đặc. Chỉ một cái liếc mắt này, anh liền đau lòng cho cô gái gặp phải khó khăn trước mắt này.
Lại gặp nhau lần nữa, trong mắt cô ấy đã có thêm một phần mạnh mẽ.
Ở trong mắt anh, Thẩm Thanh giống như là một bông hoa huệ mưa.
Phần lớn các loài hoa đều không chịu được sức mạnh của mưa gió bão bùng. Mà hoa huệ mưa sau khi mưa rền gió dữ qua đi sẽ nở thành bông hoa xinh đẹp, thanh lệ nhất.
Lâm Dư nghĩ đến Thẩm Thanh, khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười.
Đúng vậy, có lẽ là bản thân thích cô ấy.
Nhưng mà tâm ấy của cô ấy thì thế nào nhỉ?
Lâm Dư nghĩ đến hình ảnh ngày ấy Thẩm Thanh vừa nói vừa cười với người khác. Trong lòng không khỏi buồn bực.
Đối với cô, mình có lẽ chỉ là một người đội trưởng mà thôi.
......
Nhà họ Vương.
Bởi vì, Vương Nam Hải là kết hôn lần hai. Cho nên, hôn lễ này cũng không tổ chức lớn.
Cha mẹ hai bên chỉ mời bạn bè đến ăn một bữa cơm đơn giản, mua một chút kẹo cưới và phân phát cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-thap-nien-70-thon-thao-theo-duoi-nuong-chieu-ta/3440410/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.