Chương trước
Chương sau
Hai người Lưu Phương và Hồ Cương bị vạch trần thân phận, lập tức lặng im.

"Các người không chỉ tự ý xâm chiếm nhà dân, còn đánh nữ đồng chí, quả thực tội càng thêm một bậc! Mang đi!"

Lưu Phương vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, phịch một tiếng, quỳ xuống mặt đất.

"Đồng chí cảnh sát, oan uổng! Chúng tôi chỉ thương lượng với Thẩm Thanh, không đánh cô ta! Cũng không uy hiếp cô ta đâu."

Hồ Cương vừa nghe bị mang đi, cũng sợ hãi, vội vàng xin tha nói: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không biết bà con xa không thể kế thừa...... Chúng tôi cũng chỉ nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, chúng tôi căn bản không thương tổn cô ta! Không tin các người có thể hỏi cô ta!"

Chu Nam xoay người, Thẩm Thanh lập tức khép chân lại, nước mắt rơi xuống tách tách.

"Các người nhìn xem! Cô nương nhà người ta bị các người bắt nạt thành bộ dáng gì! Các người còn dám nói không động thủ! Không uy hiếp cô ấy?"

Lưu Phương:??? Người vừa bị đánh hình như là mình mà?

"Oan uổng! Sức cô ta mạnh như trâu ấy! Một người đàn ông như tooi còn không so được với cô ta, ai có thể bắt nạt cô ta chứ?"

Thẩm Thanh nức nở một tiếng, "Sao anh có thể nói hươu nói vượn như thế? Tôi chỉ là một người phụ nữ sao có thể sức lực lớn như vậy...... Nếu không phải đội trưởng Chu tới kịp thời, hôm nay chỉ sợ sẽ bị các người đánh chết......"

Chu Nam hơi nhíu mày, nhưng chung quy cũng không nói gì thêm.

"Cô nói bậy!! Sao cô có thể đổi trắng thay đen như vậy, vết thương trên đùi tôi rõ ràng là cô đánh!" Lưu Phương cũng trợn tròn mắt, người phụ nhữ này sao có thể lật mắt còn nhanh hơn lật sách?

"Tôi chẳng qua chỉ là phong vệ chính đáng, cũng không thể để mặc các người đánh chết chứ......"



"Đội trưởng Chu, người độc ác như vậy nhất định phải để bọn họ chịu trừng phạt thích đáng! Mệnh tôi tốt...Được mọi người cứu giúp. Nếu đổi thành người khác còn không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất."

"Con mẹ nó mày nói hươu nói vượn cái gì đó!" Hồ Cương tức giận đến dậm chân.

Rõ ràng một ngón tay cũng không chạm tới cô ta. Nhưng cô ta lại giải vờ như chịu ủy khuất cực kỳ lớn!

"Tôi nói bậy chỗ nào? Tôi bỏ tiền mua căn nhà này, còn chưa ở nóng mông. Các người đã xông vào, dùng ngôn ngữ uy hiếp, muốn vứt hết đồ vật của tôi, còn muốn ra tay với tôi! Quả thực chính là ác bá."

Hồ Cương trừng lớn hai mắt, muốn giải thích.

Nhưng phát hiện trừ bỏ động thủ ra, lời nói còn lại hình như không sai.

"Mang đi! Mang về trong sở lại nói tiếp."

Tay Chu Nam vừa nâng, hai vị cảnh sát thực tập lập tức tiến lên bắt Lưu Phương và Hồ Cương đi.

"Oan uổng! Oan uổng, ông trời của tôi ơi, tôi không muốn đến đồn công an đâu, ông trời ơi."

"Chúng tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ thôi!"

Tiếng kêu la của hai người ngày càng nhỏ, cục đá trong lòng Thẩm Thanh mới rơi xuống đất.

Cô hơi cúi người cảm ơn Chu Nam và hai người khác. Tỏ vẻ nếu không có bọn họ trợ giúp, hôm nay chính mình thật sự không biết làm thế nào.

Vẻ mặt Lâm Dư ngây thơ, quan tâm nói: "Hôm nay hẳn là cô cũng bị sợ hãi rồi, để Nguyễn Ca ở lại bồi cô trò chuyện. Chuyện hai người kia, tôi sẽ nói với đội trưởng Chu cho."

Nguyễn Ca đỡ Thẩm Thanh, "Chị A Thanh, tay chị cũng run hết rồi. Nhất định sợ hãi rồi, mau từ từ ngồi xuống."

Chu Nam như có suy tư, liếc mắt đánh giá Thẩm Thanh, nhàn nhạt nói: "Nếu chuyện này đã giải quyết, vậy tôi quay lại sở đây. Hai người kia tôi sẽ thẩm vấn rõ ràng, sẽ không để bọn họ tiếp tục quay lại quấy rầy cô."

"Cảm ơn đội trưởng Chu! Thật là phiền toái anh." Thẩm Thanh khẽ gật đầu.

"Tôi tiễn đội trưởng Chu, Nguyễn Ca cô trò chuyện Thẩm Thanh đi." Lâm Dư vừa nói, vừa đi theo phía sau Chu Nam ra ngoài.

......



"Đừng tiễn nữa, tự anh đi."

Hai người đi được một đoạn, Chu Nam dừng bước chân.

"Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn đội trưởng Chu!"

"Hiện tại lại không có người khác, không cần thiết phải gọi anh trịnh trọng như vậy."

Lâm Dư cười cười, "Anh Nam, hai người này sau khi mang về trong sở, nhất định phải giáo dục lại thật tốt! Ngàn vạn không thể để bọn họ lại tiếp tục quấy rầy đồng chí Thẩm Thanh. Cô ấy một mình cả ngày đều lo lắng sợ hãi những việc này, quá đáng thương."

Chu Nam hừ lạnh một tiếng, "Anh thấy hai người kia khẳng định không dám tiếp tục trêu chọc Thẩm Thanh. Người phụ nữ này...... Không đơn giản."

Lâm Dư nghe không hiểu ý tứ Chu Nam, còn tưởng đang khen người, cười cười đồng ý nói: "Đồng chí Thẩm Thanh xác thật không đơn giản. Một người phụ nữ lại có gan tự công đạo cho cuộc hôn nhân của chính mình. Loại quyết đoán này không phải ai cũng làm được."

Chu Nam thở dài một hơi gõ gõ đầu Lâm Dư, "Anh nói không đơn giản, căn bản không phải cùng một ý tứ với em. Anh là nói tâm tư người phụ nữ này không đơn thuần. Về sau, em cách cô ta xa một chút."

Lâm Dư cau mày, "Anh Nam, có phải anh hiểu lầm hay không...... Cô ấy một nữ đồng chí, có tâm tư gì không đơn thuần...... Em thấy cô ấy chính là quá đơn thuần, cho nên mới bị những người xấu này lừa."

"Cô ấy đơn thuần?" Chu Nam nhướng mày.

"Đúng vậy. Tuy rằng, em tiếp xúc với cô ấy không nhiều lắm. Nhưng là cô ấy làm người thức ự tốt." Lâm Dư khẳng định nói.

Chu Nam cười một tiếng.

"Được rồi, em không thấy rõ. Nhưng nhân viên chuyên nghiệp như bọn anh thấy rất rõ ràng."

Phản ứng vừa rồi của Thẩm Thanh, nhìn cẩn thận một chút là biết chính là giả vờ.

Hơn nữa trên đùi Lưu Phương xác thật có thương tích, tình huống miệng vết thương kia tuyệt đối là ra tay tàn nhẫn.

Cho nên Thẩm Thanh tuyệt đối cũng không phải chỉ ở một bên bị bắt nạt.

Bất quá chuyện này sai ở trên người Lưu Phương và Hồ Cương, anh cũng không muốn truy cứu nhiều.

Chỉ là không nghĩ tới, người mình coi là em trai ruột lại bị cô lừa gạt.



"Đầu óc em chính là quá đơn giản. Cả ngày chôn trong sách, đầu óc quá đơn thuần."

Lâm Dư bĩu môi, "Em lại không ngốc."

"Em sẽ không thích cô ấy chứ? Anh nói cho em biết, em và cô ấy không thích hợp đâu." Chu Nam nhìn kỹ hỏi.

Lâm Dư lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Anh Nam, anh không cần suy đoán lung tung. Gần đây, đồng chí Thẩm Thanh gặp tương đối nhiều khó khăn, em khẳng định muốn giúp cô ấy. Đây là trách nhiệm bản thân em là đội trưởng phải làm, sao anh có thể xuyên tạc như vậy?"

Chu Nam thu hồi ánh mắt, sải bước lên xe đạp, "Được rồi, nói em một câu, em còn tức giận. Anh đi trước."

......

Nguyễn Ca đun nước sôi, pha nước ấm bưng đặt ở trước mặt Thẩm Thanh.

"Chị a Thanh, chị đừng lo lắng. Đội trưởng Chu là người thập phần chính trực. Tin tưởng hai người kia sau khi vào đồn công an, nhất định sẽ thành thật cải tạo. Lần sau tuyệt đối sẽ không tới trêu chọc chị nữa."

Thẩm Thanh gật nhẹ đầu, khẽ nhấp một ngụm nước.

"Chuyện lần này ít nhiều nhờ có em. Nếu không phải em giúp chị gọi người, chỉ sợ chị còn phải dây dưa với họ rất lâu."

"Em cũng chỉ là tận lực làm chút chuyện khả năng cho phép. Chị a Thanh, bằng không chị suy nghĩ dọn đến nơi khác ở đi? Nơi này rất hẻo lánh, vạn nhất về sau lại có chuyện gì, một mình chị cũng rất nguy hiểm." Nguyễn Ca lo lắng nói.

"Không cần, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng an tĩnh. Ở một mình, càng thư thái hơn. Chờ mấy ngày nữa, chị dư dả một chút lại tu sửa phòng ở, tường vây và cửa này...... Cửa này cũng làm mới lại." Thẩm Thanh nhìn cánh cửa bị Hồ Cương đá hỏng, âm thầm thở dài một hơi.

Vừa mới mua phòng ở, trong tay cũng không có tiền nhàn rỗi. Cánh cửa đáng thương này đành phải ủy khuất sửa một chút rồi dùng tạm vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.