Sau khi Phó Thành rời đi, Nghiêm Dung cảm thấy bản thân đã không còn lý do gì ở lại nên cũng xin phép được cáo lui.
"Nếu như ngươi không lên tiếng, ta thật sự quên mất sự hiện diện của ngươi." Khuất Tử Dạ rót một tách trà mới, đẩy về phía ghế đối diện: "Ngồi xuống đây, đêm nay cùng ta đón lễ Đẳng Quân đi."
Nghiêm Dung nói: "Thuộc hạ vẫn còn một số việc chưa hoàn thành, không dám phiền Tôn chủ nghỉ ngơi."
Đã nhiều ngày không gặp nhau, hôm nay Khuất Tử Dạ cố tình xuống nước giảng hòa nhưng không ngờ người kia lại không chút nể mặt.
Khuất Tử Dạ xoay người nhìn Nghiêm Dung, giọng nói không mấy vui vẻ: "Ngươi định tránh né ta đến khi nào?"
"Thuộc hạ không dám."
"Ngươi có gì không dám?"
Khuất Tử Dạ ảm đạm nói: "Không phải đã nhất trí chuyện cũ đều bỏ qua, chúng ta vẫn sẽ như trước đây sao? Ngươi hà tất tránh né ta lâu như vậy, ngươi có biết những ngày qua ta cảm thấy rất khó chịu không?"
"Người nghĩ vẫn có thể như trước kia sao?" Nghiêm Dung đè nén lại cảm xúc trong lòng, điềm tĩnh đáp lời: "Từ lúc người muốn tìm cho ta một thê tử, mọi thứ vốn dĩ đã không thể quay lại như trước được nữa."
"Ta thật sự không hiểu!"
Chân mày Khuất Tử Dạ cau lại, hắn không nghĩ tới vừa nói chuyện với nhau vài câu, không khí lại trở nên xa lạ như vậy.
Hắn đứng phắt dậy đi về phía Nghiêm Dung.
"Ta muốn bù đắp ngươi thật tốt, tìm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-thanh-dai-ma-dau/3080125/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.