"Tiểu thiếp mới của sơn chủ nghe bảo rất xinh đẹp, bao nhiêu rồi nhỉ?"
"Vừa đúng năm mươi."
Một gã khác trong bàn tiệc chen vào: "Tên đần nhà ngươi bị thối não à? Là thứ hai mươi hai thôi."
"Vớ vẩn, hôn lễ đều do chính tay ta chuẩn bị, làm sao có thể sai được?"
"Những kẻ đã chết ngươi tính làm chó gì!"
Gã đầu to nhất trong đám vừa quát xong thì đứng dậy đưa ngón trỏ che lên trước miệng, suỵt một tiếng, cả đám liền chụm đầu vào nhau lắng tai nghe.
"Đừng trách ta không nhắc nhở, khi gặp mặt tân nương, các ngươi nếu muốn giữ mạng thì không được kinh ngạc đến mức hét toáng lên."
"Thì làm sao? Hả?!" Một tên lảng tai vọt miệng nói lớn.
Gã đầu to lập tức tát lên đầu hắn, ý bảo im lặng, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Khi mở kiệu hoa ra ta cũng rất kinh ngạc, tiểu thiếp mới này vậy mà là một tên nam nhân. Trước nay sơn chủ nào có sở thích kỳ quặc này, ta thấy ông ta chính là già rồi sinh tật, muốn thử cảm giác mới mẻ."
Cả đám mặt trắng mặt xanh nhìn nhau, một gã chột bên mắt vừa húp xong ngụm tiết canh thì đập bát xuống bàn, cười ha hả: "Kệ mẹ, có lỗ đều như nhau!"
Câu nói vừa dứt, bọn sơn tặc hiện diện tại bàn tiệc giữa trung tâm lập tức cười phá lên, ầm ĩ cả vùng trời.
Nghiêm Dung ngồi yên trong phòng không thể cử động, những lời nói thô bỉ bên ngoài vọng vào không làm cho y để tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-thanh-dai-ma-dau/3080121/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.