Chương trước
Chương sau
Khi Khuất Tử Dạ đi tìm nước cùng lương thực, hắn tình cờ gặp được thủ lĩnh của Đỉnh Phong Hoa, gã theo mệnh lệnh của Cố Hàn đi khắp nơi tìm tung tích Khuất Tử Dạ.
Bởi vì Cố Hàn đã hay tin anh hùng tu chân giới Thiên Sinh Chí Kiệt nhập ma, trên Loạn Giáp Đấu cả gan đồ sát người bạch đạo còn cướp đi thần đan trấn môn của một đại môn phái. Từ anh hùng trời cao trăng sáng, trong thời gian ngắn liền biến thành vũng bùn lầy đen tối, vết nhơ cả đời không thể rửa sạch. Biết Khuất Tử Dạ đã không còn đường lui, Đỉnh Phong Hoa lại quý trọng nhân tài nên Cố Hàn lập tức muốn thu nhận hắn về tay mình. Đây cũng là lợi dụng thời cơ để gã có cơ hội truy tìm bí kíp thần công từ tay Khuất Tử Dạ.
Khuất Tử Dạ đang bị người bạch đạo truy sát, trước đây khi làm Thiên Sinh Chí Kiệt cũng kết oán với rất nhiều người trong ma đạo, họ thừa dịp hắn thất thủ mà tìm cách tính sổ.
Hai đường bạch đạo, ma đạo đều khó thoát thân, mặc dù hiện tại hắn được truyền thừa toàn bộ tu vi kiếp trước, nhưng lúc đó hắn luyện Bách Tà Tản Ma Công chỉ đến tầng thứ tư thì dừng lại, với sức lực hiện tại thật sự không thể chống đỡ lại công kích từ tứ phương tám hướng. Vì vậy Khuất Tử Dạ chấp nhận yêu cầu của Cố Hàn, đến Đỉnh Phong Hoa làm khách khanh.
(*) Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập môn phái. Môn phái cung cấp tài nguyên cho họ, đổi lại họ phải phục vụ cho môn phái đó.
Tại phòng dành cho khách quý.
Trong khoảng thời gian lưu lạc này quả thật quá cực khổ, cả người chỉ có một bộ y phục mặc tới mặc lui. Nghiêm Dung nhìn bồn nước nóng trải đầy hoa thơm, y phục đặt kế bên cũng tươm tất gọn gàng. Y cảm thấy Tôn chủ Đỉnh Phong Hoa thật sự rất có thành ý, cũng như rất nể mặt Khuất Tử Dạ, thuộc hạ như y cũng được hưởng ké hào quang.
Nghiêm Dung vừa trút hết y phục trên cơ thể mình xuống thì nghe phía sau tấm bình phong bằng gỗ quý hiếm vang lên tiếng động cọc cạch.
"Là ai?!"
Y lập tức xoay người, Hàn Linh kiếm hiện ra trong lòng bàn tay hướng tấm bình phong mà phóng tới.
"Đừng! Là ta!"
Một tiếng hét vang lên, Hàn Linh kiếm lướt qua cổ người nọ rồi cắm sâu lên tường.
"Phí Đình! Sao lại là ngươi?!"
Phí Đình híp mắt cười, nụ cười đầy gượng gạo: "Ta muốn xác nhận thôi nha hì hì. Bây giờ ta biết ngươi đích thực là nam nhân rồi, ta không làm phiền ngươi nữa. Ta đi... ta đi ngay đây, ngươi cứ tiếp tục tắm đi, coi như ta chưa từng đến đây, đừng có mà nổi giận ó!"
Nghiêm Dung sắc mặt xám đen, sau đó hốt hoảng kéo chiếc khăn bông bên cạnh quấn lại phần hông của mình.
"Phí Đình... ngươi! Ngươi đường đường là nữ nhân, sao lại có thể biến thái đến như vậy?!"
Phí Đình mặt vẫn tỉnh bơ, nàng ương bướng xắn tay áo tiến lại gần.
"Nè nè, ngươi nói ai biến thái hả? Bổn cô nương dù sao cũng là đồ đệ của Thánh Y Khương Luân, từ lúc ta còn nhỏ đã xem qua hết các loại sách về bộ phận con người. Trên cơ thể nam nhân các ngươi có chỗ nào mà ta không biết? Nên ngươi không cần giấu giếm như vậy, ta xem có một chút xíu hà, ngươi cũng không cần phải làm quá lên như vậy đâu."
Nghiêm Dung tức đến xanh mặt, y hậm hực nói: "Ra ngoài! Ta không muốn nói chuyện với ngươi trong hoàn cảnh này, để công tử trông thấy sẽ không hay. Ngươi ra ngoài!! Mau ra ngoài cho ta!!!!"
Phí Đình trề môi, nàng đi ngang như một con cua, chậm chạp lê từng bước chân ra ngoài, nàng khép hờ cửa lại, ló đầu vào trong nhìn lần cuối rồi vô tư hét lớn: "Cái đó của ngươi cũng lớn lắm nha!!!!"
Sau đó nàng đóng cửa lại cái rầm, xách váy lên chạy đi mất.
Nghiêm Dung ở trong thật sự rất muốn độn thổ, còn dám nghĩ y là nữ nhân? Y còn muốn hỏi Phí Đình có phải là nam cải nữ trang hay không đây này? Trên thiên hạ sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ, da mặt cũng dày đến như vậy?!
Y thở dài, thả người vào bồn tắm. Xem ra sau này phải cẩn thận với tiểu nha đầu này hơn, nếu để Khuất Tử Dạ biết những chuyện ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ lại cau có không vui.
- -- --- ---
Dưới sự bảo hộ của Đỉnh Phong Hoa, người của bạch đạo không một ai dám đụng đến đám người của Khuất Tử Dạ. Mà hắn ở đây cũng đã được hai tháng, ban ngày chỉ dạy Nghiêm Dung tu luyện, tối đến một mình âm thầm luyện Bách Tà Tản Ma Công, sau bao vất vả cuối cùng cũng luyện đến tầng thứ sáu.
Khuất Tử Dạ ngồi xếp bằng trên ghế dài, ma khí đen cuồn cuộn bao quanh cơ thể, hắn đột ngột mở mắt ra, trong đôi mắt lưu ly hằn tơ máu tràn đầy sát ý điên cuồng, hắn ngẩng cao đầu cười ha hả, giọng nói u ám phát ra từng câu chữ.
"Cố Hàn! Ngày tàn của ngươi đến rồi!"
Trong một đêm trăng tròn, Khuất Tử Dạ vẫn như mọi khi cùng Cố Hàn đóng kín cửa không cho ai làm phiền, chỉ có hai người họ ở trong đại điện Dạ Hành bàn về kế hoạch thống nhất ma đạo, san bằng tu chân giới.
Đến khi tiếng thét thảm thiết của Cố Hàn vang lên, đám thị vệ bên ngoài mới cả gan xông vào.
Khung cảnh địa ngục hỗn loạn bên trong khiến bọn chúng kinh hồn bạt vía, một số còn sợ hãi đến mức không ngừng run rẩy, quỳ gập xuống sàn.
Xác người bị dập nát đầy máu me nằm dưới chân Khuất Tử Dạ, đầu người bị đứt lìa cũng đang nằm trong tay của hắn, kinh tởm đến mức không dám nhìn thẳng.
Cái đầu đó đích thực chính là Cố Hàn, Tôn chủ của bọn chúng!!!!
Khuất Tử Dạ toàn thân tràn đầy ma khí, ánh mắt cuồng sát đến rợn người, hắn ném cái đầu vào không trung, một chưởng liền đánh tan thành tro bụi.
Đỉnh Phong Hoa,
Một đêm đổi chủ!
Danh xưng,
DẠ TÔN!
Đêm hôm đó toàn tu chân giới dậy sóng. Tôn chủ nổi tiếng nham hiểm của Đỉnh Phong Hoa lại bị một khách khanh mới đến sát hại, người đó không ai khác lại chính là Thiên Sinh Chí Kiệt vừa mới nhập ma mà Ngũ đại môn phái đang dốc sức truy nã.
Mọi người đều biết, Đỉnh Phong Hoa là nơi tụ họp nhiều nhân tài nhất trong ma đạo, công lực của họ đều rất cao cường, tay chân nhanh nhẹn và đặc biệt rất trung thành. Nhưng tất cả chỉ trong một đêm đều bỏ kiếm đầu hàng, một lòng cúi đầu đi theo Tôn chủ mới.
Người bạch đạo thật khó có thể hiểu rõ, bản lĩnh hiện tại của Khuất Tử Dạ đã lợi hại đến mức độ nào?!
Ngũ đại môn phái muốn bắt được hắn, khó càng thêm khó!
Tôn chủ mới của Đỉnh Phong Hoa danh xưng Dạ Tôn vừa ngồi vào ngai sư tử lập tức bành trướng thế lực, mở rộng địa bàn thu nhận môn đồ khắp nơi. Nhưng điều khiến cho Ngũ đại môn phái lo sợ nhất chính là Dạ Tôn ban xuống một đại lệnh. Chiếu cáo sẽ thu nhận tất cả những ai muốn gia nhập môn phái, bất kể là người của ma đạo hay bạch đạo đều không hề kiêng kị. Nhưng điều kiện để họ có tư cách gia nhập chính là phải đem đến cho Đỉnh Phong Hoa thủ cấp (*) bất kỳ của một đệ tử thuộc môn phái Thanh Vân Sơn, khiến cho toàn bộ trên dưới Thanh Vân Sơn đều hoảng sợ, đứng ngồi không yên!
(*) Thủ cấp: Đầu người bị chém đứt.
Mọi người đều biết Khuất Tử Dạ đang muốn hạ thấp uy nghiêm của bạch đạo và Ngũ đại môn phái trong mắt tu chân giới.
Mà điều đáng lo lắng hơn là, lại có rất nhiều nhân vật tà đạo trên khắp thiên hạ một mực quy hàng. Số lượng người gia nhập Đỉnh Phong Hoa càng đông cũng đồng nghĩa với việc số đệ tử Thanh Vân Sơn chết càng nhiều.
Mọi người đều cảm khái thủ đoạn và âm mưu của Khuất Tử Dạ quá tàn độc, một bên thu nhận người tài cho bản thân, một bên âm thầm hủy hoại một đại môn phái.
Tận mắt nhìn thấy quá nhiều đồng môn bỏ mạng, một số đệ tử vì sợ hãi mà gom đồ bỏ chạy. Chớp mắt cả Thanh Vân Sơn cũng chỉ còn lại phân nửa số đệ tử ban đầu.
Khuất Tử Dạ phong Nghiêm Dung làm thị vệ cận thân kiêm chức tổng thủ lĩnh Đỉnh Phong Hoa.
Các môn đồ đều biết Nghiêm thủ lĩnh có địa vị rất cao trong lòng Khuất Tử Dạ, vì trong khoảng thời gian hắn chịu truy sát bên ngoài, Nghiêm Dung đã cùng hắn sống trong hoạn nạn, chịu nhiều vất vả mà vẫn một mực trung thành, sống chết không rời. Tôn chủ rất tin tưởng y nên các môn đồ đều tỏ lòng kính nể, không ai dám mích lòng với vị thủ lĩnh này để tránh rước họa vào thân.
Khuất Tử Dạ vì muốn bảo vệ Phí Đình chu toàn nên không phong nàng làm gì cả, nhưng lại âm thầm ám hiệu không cho ai động chạm đến nàng. Không có chức vụ nhưng địa vị của nàng lại cực kỳ quan trọng, mọi người đều biết nàng là muội muội ruột của Khuất Tử Dạ, nên đều kính trọng, gọi nàng một tiếng Phí tiểu thư.
Phí Đình rất hài lòng với sắp xếp của ca ca, nàng thật sự không muốn sống cuộc sống gò bó, tự tại vô tư mới chính là sở thích của nàng.
Sau khi Khuất Tử Dạ giết chết Cố Hàn, lúc đầu Phí Đình còn cho rằng ca ca của mình điên rồi mới có thể ra tay giết chết người chịu thu nhận hắn trong lúc hắn lâm vào đường cùng như vậy. Nhưng sau đó Khuất Tử Dạ nói cho nàng biết, Khuất Liệt Gia Trang chính là bị Cố Hàn cho người sát hại, sự việc còn có liên quan đến vị tẩu tẩu trời ơi của nàng là Diệp Y Ninh.
Năm đó Diệp Y Ninh bị người ma đạo bắt đến rừng U Minh, Khuất Tử Dạ không hề do dự lập tức đi cứu người. Nhưng hắn vừa rời đi, Cố Hàn lập tức dẫn người đến giết sạch Khuất Liệt Gia Trang, thiêu rụi toàn bộ.
Về chuyện trùng sinh, hắn đương nhiên không nói.
Kiếp trước hắn đã điều tra ra được rất nhiều chuyện, như việc Cố Hàn thông đồng cùng Thanh Vân Sơn thảm sát toàn gia trang. Trong Ngũ đại môn phái có kẻ ẩn danh mang cờ chính nghĩa lại làm việc cho ma đạo, mà sau lưng bọn chúng còn có thế lực to lớn khác chống lưng. Sau khi biết quá nhiều chuyện, hắn cũng bị Diệp Y Ninh thẳng tay giết chết.
Bây giờ ngẫm lại, vụ việc bắt cóc năm đó cũng chỉ là một cạm bẫy, bọn chúng từ sớm đã thông đồng với Diệp Y Ninh, mục đích chính là dụ hắn rời đi để tiêu diệt Khuất Liệt Gia Trang.
Nếu phụ thân của hắn Khuất Phương không bị trọng thương từ trước, thì với công lực của ông nhất định chống đỡ được, sẽ không có chuyện ông bị mất mạng, toàn gia bị diệt.
Khuất Tử Dạ cảm thấy thật đáng tiếc, nếu hắn được trùng sinh sớm hơn vài tháng nữa thôi, lúc mọi tai ương vẫn chưa xảy ra, phụ thân và kế mẫu chưa chết, Khuất Liệt Gia Trang chưa bị diệt, hắn cũng sẽ không vì trả thù mà bước vào con đường ma đầu không lối thoát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.