Điều này cũng có thể là do cô là tiểu thị dân nên mới có suy nghĩ quấy phá này, dù sao để cho cô cầm mấy ngàn đồng mà mình vất vả kiếm được, đi mua về cái túi xách không thể ăn này, thì có đánh chết cô cũng mặc kệ.
Lại nói túi xách của cô thời gian đều dùng rất lâu, vậy mà hôm nay Ngô Mật Nhi nhận ra cái thương hiệu này là gì, mà những người khác lại không nhận ra. Chính là cô ta muốn phùng má làm người mập, cũng phải tìm cái loại mà tất cả mọi người biết mới đúng.
“Nhưng, cô giáo Ngô tôi là người không có tiền, cái túi này của tôi mua ở trong chợ, hẳn là hàng nhái.” Vương Tĩnh Kỳ nói câu đầu tiên đã ấn định bản chất của chiếc túi này, coi như là che đậy vật báu rồi.
“Phải không? Không thể nào nha, tôi nhìn chế tác thiết kế của chiếc túi này đến cùng cũng không tệ, thật sự không phải là hàng nhái.” Ngô Mật Nhi cũng không tin lời Vương Tĩnh Kỳ, phải biết rằng cô ta đối với trình độ nhìn hàng hiệu cũng không phải là bình thường.
“Ha ha, hàng giả chất lượng cao, không phải cô cũng không biết, rất nhiều người đều làm cái nghề này, kỹ thuật cũng tương đối nổi trội.”
Vương Tĩnh Kỳ là người trong nước, không thể không tự hào người trong nước có “Kỹ thuật làm hàng giả quá nổi trội!” Kỳ thật có rất nhiều người khinh thường công việc như vậy, nhưng Vương Tĩnh Kỳ lại cho rằng, có lúc loại “Bắt chước” này cũng tốt, người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964360/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.