Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở trong phòng hội nghị, nghe giọng nói giáo viên ở trên dạy lâu đầu cô đều bao quát hết thảy.
Nếu không phải là đồng nghiệp trên cùng mặt trận giáo dục, nên cô đối vớingười đứng đầu vẫn duy trì một chút tôn trọng thì cô đã sớm nằm trên mặt bàn ngủ rồi.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn chung quanh các giáo viên phía trước khác một chút, phần lớn tình hình cũng giống như cô.
Ôi, loại huấn luyện máy móc này thật sự không có ýtứ, chỉ là người bêntrên đang khuôn sáo nói thỏa thê kia lại không thực sự là giáo viên đứng ở trên bục giảng, họ chắc là không biết sách vở đều là tĩnh, mà bọn nhỏ dưới bục giảng mới là động. Mỗi một đứa nhỏ một tính cách, không có học sinh hoàn toàn giống nhau, cho nên hoàn toàn không thể sử dụng tài liệu giảng dạy. Giáo dục tuyệt đối là dạy theo trình độ.
Vương TĩnhKỳ ngồi ở hàng cuối cùng, không thể ngủ gật nên rất nhàm chán, cô cũngkhông có chuẩn bị trước tạp chí cho nên chỉ có thể ngồi quan sát cácgiáo viên phía trước để giải sầu.
Đầu tiên là cô tìm kiếm mấygiáo viên của trường mình, một hồi lâu cô mới nhận ra hai người ở hàngghế thứ hai phía trước là Ngô Mật Nhi và Mục Văn.
Thấy hai ngườighé đầu vào cùng nhau không biết đang nói thầm cái gì, nhưng cô khẳngđịnh không phải là nội dung giáo viên nói ở trên khán đài. Trong lòngVương Tĩnh Kỳ cảm thán, hai người này thực sự gian quá mức, trong chuyện gì cũng đều muốn dồn nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964326/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.