Về phần Trương gia, vừa về đến nhà, Triệu Giang Anh liền phân việc.
"Tiểu Phượng, con mau mau đi nấu cơm đi." Đánh nhau cũng là việc tốn thể lực, ầm ĩ suốt từ buổi trưa đến giờ, cũng đã đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.
"Tiểu Mẫn con đem hộp thuốc ra đây, mẹ bôi thuốc cho anh con một chút. Con cũng đi chải lại tóc đi, lớn như vậy rồi, đầu tóc bù xù y như kẻ điên." Triệu Giang Anh nói xong liền ngồi xuống ghế sopha.
Dù sao cũng đã gần 60, ban đầu vẫn còn thấy rất khỏe, giống như lúc nãy đánh nhau chẳng có cảm giác gì, về nhà thả lỏng mới bắt đầu cảm thấy đau.
Trương Mẫn mất hứng, trong lòng oán trách anh trai không thôi, sao lại đưa một người chị dâu như vậy vào cửa, hiện tại không quản được chị ta, còn khiến cho mình bị tội theo.
Nhưng mà mẹ nói phải nghe, cô trừng mắt cúi đầu liếc anh trai, cào cào mái tóc quăn rối, đứng dậy đi vào phòng lấy hộp thuốc.
"A... đau... Mẹ mẹ nhẹ tay chút đi." Trương Dương ngồi trên ghế sopha, đưa mặt cho mẹ bôi thuốc, đâu không chịu được hít sâu kêu lên hai cái.
Triệu Giang Anh thấy con như vậy đương nhiên đau lòng, nghe con kêu đau, bà vừa thổi vừa bôi thuốc.
Triệu Mẫn vừa từ cầm cái lược từ trong phòng bước ra liền chứng kiến một cảnh mẹ hiền con hiếu này.
"Hừ, bản thân anh còn không biết xấu hổ ở đây la đau, vừa nãy anh hùng hổ như thế nào mà lại để người phụ nữ kia cưỡi lên đầu lên cổ anh đánh." Tính cách Trương Mẫn vừa hiếu chiến vừa không chịu thua.
Vương Tĩnh Kỳ đắc tội Trương gia, cô đã rất ghét, vậy mà trận chiến hôm nay lại không đại thắng, trong lòng cô càng bực mình.
"Tiểu Mẫn, sao dám nói chuyện với anh trai con như vậy hả, thật không biết lớn nhỏ." Trương Dương còn chưa mở miệng, Triệu Giang Anh đã mắng.
Con trai là báu vật của bà, còn con gái cũng chỉ là bát nước đổ đi thôi.
"Hừ, lời con nói đều là sự thật, sao lại không thể nói." Trương Mẫn nhỏ giọng lầm bầm trong miệng, sau đó nghĩ đến chuyện hôm nay còn chưa có giải quyết xong, lớn tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ thử nói xem chuyện này tính sao bây giờ, cha con vẫn còn bị cảnh sát giam giữ kìa." Cô ta đối với việc này cũng chỉ có tức giận, không hề có một chút đau lòng.
Triệu Giang Anh dừng tay một chút, nhìn con mình thở dài, "Xem tình hình hôm này, muốn Vương gia nhả ra cũng đừng nghĩ nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào cục cảnh sát mà ra tay."
Giờ cũng chẳng còn cách nào, vốn cho là khiến cho ông Vương nhập viện thì mọi chuyện sẽ dễ xử lí hơn, lại thêm gia đình bà đi náo loạn một trận nữa, nhà bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi, lão chồng mình còn có thể được thả, ai ngờ đâu, người Vương gia chớp mắt đã lợi hại như vậy, rõ ràng dám động thủ đánh lại gia đình bà.
Trương Mẫn nghe mẹ nói vậy, cũng không hỏi nữa, miễn sao mẹ của cô có cách là được. Nghe thấy bụng mình kêu rột rột, cô cũng mặc kệ hai mẹ con trong phòng khách, trực tiếp vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Triệu Giang Anh mặc dù nói nhờ cục cảnh sát ra tay, nhưng trong lòng lại không có một mưu kế nào cả. Hàng xóm đều cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường, chẳng có một tí quyền lực gì cả, tìm mòn mắt cũng chẳng có ai có thể nhờ vả, vậy cũng chỉ còn cách xem lại họ hàng trong nhà có ai có khả năng không...
"Ai... Mẹ nhẹ tay chút." Triệu Giang Anh đang suy nghĩ không chú ý lực tay, Trương Dương chịu không nổi kêu lên.
Triệu Giang Anh lúc này mới hoàn hồn, "Sao rồi, để mẹ thổi cho con."
"Không cần, tự con làm được rồi." Trương Dương lấy chai thuốc trong tay mẹ, soi gương tự mình bôi thuốc.
Hắn chỉ có bộ mặt này để dựa vào, không thể hủy hoại dưới tay mẹ mình được.
Triệu Giang Anh nhìn con mình, đột nhiên nghĩ, công ti con mình không tệ, có thể quen biết không ít người, hơn nữa mối quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt, có lẽ nên để con trai tìm người nhờ vả vậy.
"Con trai, chỗ công ty con có ai có quan hệ với cảnh sát không, xem có thể đưa con ra ngoài không?" Triệu Giang Anh tràn đầy hi vọng hỏi.
Trương Dương bị hỏi nhíu mày, trong lòng hắn tính toán, lão Trương không được, lão chỉ là cái thùng cơm, tìm lão ăn cơm còn được, chứ nhờ lão lo liệu chỉ tổ rách việc, lão Lý cũng không được, bình thường hay khoác lác hư cấu, nhưng ai cũng đều biết, lão chỉ là cái chày gổ, đến lúc quan trọng thì chẳng được việc gì, lão Tôn thì còn có chút năng lực, nghe nói nhà mẹ đẻ của vợ rất có quyền lực, nhưng lão chỉ nhận tiền không nhận người, nhờ lão thì có nước bị lão rút sạch tiền chỉ còn bộ da...
Triệu Giang Anh thấy con trai suy nghĩ, tưởng rằng có hy vọng, đợi một lúc vẫn không thấy hắn có chút động tĩnh gì, sốt ruột hỏi: "Con trai, thế nào, có nghĩ ra ai không?"
"Không có, công ty con chẳng có ai có quan hệ với cảnh sát, cũng chẳng ai giao thiệp với cảnh sát bao giờ, tìm đau đầu cũng không thấy người nào có thể giúp!" Trương Dương không tiện nói mình không có bổn phận phải đi tìm người hỗ trợ, tùy tiện tìm đại một lý do cho qua.
Triệu Giang Anh nghe xong mặt mũi tràn đầy thất vọng, "Chẳng lẽ một chút quan hệ cũng không có, con suy nghĩ kỹ lại xem, công ti con nhiều người như vậy, chắc chắn phải có ai đó quen biết cảnh sát chứ." Trong suy nghĩ của bà, chỉ cần có quen biết cảnh sát, thì có thể nói chuyện, lão chồng mình mới có thể được thả ra.
"Quen biết cảnh sát thì làm được cái gì, hừ, con không thèm nghe mẹ nói nữa, nói mẹ cũng không hiểu." Trương Dương không kiên nhẫn cầm hộp thuốc về phòng, không muốn bàn luận gì với mẹ nữa.
"Này, con xem con đấy, mẹ mới hỏi con hai câu, con liền mặt nhăn mày nhó, mẹ vì cái gì vì cái gì hả, không phải là vì lão cha chết tiệt của con sao." Triệu Giang Anh nhìn thái độ của con mình, trong lòng cũng bực bội, chuyện này là sao, con gây chuyện, cuối cùng chính nó lại không có kiên nhẫn.
"Hừ, mẹ cũng đừng làm gì hết, con đã phiền muốn chết rồi. Con còn phải nghĩ lấy cớ xin công ty cho nghỉ, muốn gì mai nói, con của mẹ cũng chỉ có một cái đầu, mẹ đừng gây thêm chuyện rước thêm phiền phức cho con nữa." Trương Dương xem nhẹ suy nghĩ mẹ mình, biết rõ không tốt, nhanh chóng nói.
Cái bản mặt đầy vết thương này của hắn ngày mai nhất định không thể đến công ty, nếu không để cho đồng nghiệp nhìn thấy, chắc chắn sẽ chê cười hắn đến chết, không may để cho Từ Mai nhìn thấy, lúc đó biết giải thích ra sao, cho nên vẫn nghĩ cái cớ, nghỉ ở nhà trốn tránh vài ngày.
Triệu Giang Anh nghe hắn nói, không có tức giận ngược lại mắt còn sáng lên, "Này con, không phải nhà Từ Mai có quyền lực lắm ư, ba của nó không phải là cái gì gì cục trưởng đấy ư, nếu con nhờ nó, nhất định nó có thể giúp đỡ con."
Trương Dương nghe xong sắc mặt liền thay đổi, "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ ra được cái chủ ý điên rồ như vậy, nếu để cho Tiểu Mai giúp, mẹ không nghĩ đến chuyện con phải giải thích tại sao ba lại bị bắt giữ, còn Vương gia nữa, chuyện này con đã mất bao công sức để giấu, mẹ muốn hại chết con à." Việc này nếu để cho Từ Mai biết, chắc chắn cô ta sẽ hỏi tại sao nhà hắn lại đánh nhau với Vương gia, cho dù hắn tạm thời qua mặt được, lúc đến cục cảnh sát thì làm sao giấu được nữa, chẳng phải chuyện này sẽ bị đổ sông đổ biển hết sao.
Triệu Giang Anh bị con mắng cho ngẩn người, sau đó nước mắt nước mũi theo dòng rơi xuống bắt đầu khóc lóc kể lể.
"Sao số tôi khổ như thế này hả trời, mười tháng mang thai sinh ra các người, tốn bao công sức hầu hạ nuôi cách người lớn khôn, giờ già rồi muốn nhờ cậy muốn chút cũng chẳng được, cái mạng già này còn sống làm gì nữa..."
Trương Dương bị tiếng than khóc kể lể của mẹ làm cho phát cáu, liền trở về phòng mình, nhắm mắt làm ngơ.
Hai chị em Trương Phượng, Trương Mẫn ở trong bếp vừa làm cơm xong, đi ra phòng khách chỉ thấy còn lại mẹ mình ngồi khóc lóc nỉ non đằng kia, Trương Phượng thì mau mau chóng chóng lánh mặt sang chỗ khác, Trương Mẫn thì mím môi vẻ mặt đầy hận ý đứng bên cạnh.
Trong nhà rối ren thành như bây giờ đều là vì con tiện nhân Vương Tĩnh Kỳ kia, hừ, cô ta khiến cho cuộc sống của mình đảo lộn, mình cũng không thể để cô ta sống thoải mái được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]