Khi anh em Vương Tuấn Kỳ đi tới đại sảnh bệnh viện, cũng cảm giác được ồn ào phía trước, nhưng lại không ngờ được ồn ào này là do bọn họ gây nên
Đến khi mấ người kia tới gần, Vương Tĩnh Kỳ mới nhìn rõ, mấy người gây náo loạn kia…..dĩ nhiên là mấy người Trương gia.
“Vương Tĩnh Kỳ, cô đúng là đồ đàn bà xấu xa, dám báo cảnh sát bắt ba tôi đi, coi người nhà Trương gia chúng tôi là vô hình sao, hôm nay coi tôi như thế nào thu thập cô.”
Em gái Trương Dương là Trương Mẫn chạy lại đầu tiên, nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ liền muốn tấn công cô.
Vương Tĩnh Kỳ vốn đã nhìn thấy người nhà Trương gia chạy tới, đương nhiên cô không ngốc đứng yên để người ta tới đánh mình, cho nên lắc người né tránh.
Vương Tuấn Kỳ cũng thấy dám người Trương gia, nhìn thấy động tác của Trương Mẫn thì ngay lập tức chạy lên, đứng chắn trước người em mình.
“Cô muốn làm gì?”
Trương Mẫn vốn không bắt được người Vương Tĩnh Kỳ, nhưng lại tóm được mái tóc dài của Vương Tĩnh Kỳ, khi cô nhẹ nhàng trốn phía sau anh trai, tóc lại bung ra, sau đó tay Trương Mẫn liền túm được một ít tóc cô.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy đa đầu đau rát, mới mở miệng hô lên: “Ai nha.”
Sau đó liền lấy tay bảo vệ tóc, đem chỗ tóc bị Trương Mẫn túm được trở về.
“Cô làm gì, bỏ tay ra.” Cô giữ lấy đầu mình, la lên.
“Buông tay? Cô đùng mơ. Mụ đàn bà xấu xa này, cô dám báo cảnh sát bắt ba tôi, nói cho cô biết, người Trương gia chúng tôi không phải dễ động vào đâu.
Hôm nay tôi phải cho cô biết tay.” Trương Mẫn vốn đẫ không nhìn Vương Tĩnh Kỳ vừa mắt, bình thường chỉ mềm yếu, không có chính kiến, lại còn dám cùng Trương gia bọn họ tranh giành tài sản, đúng là mơ mộng hão huyền.
Khi vừa mới bắt đầu, cô đã muôn thu thập người đàn bà này, cho cô ta biết điều một chút, nhưng người trong nhà lại không đồng ý, bây giờ thì hay rồi, ngày hôm qua còn dám báo cảnh sát bắt ba bọn họ đi.
“Tôi xem cô có dám làm không, nhanh chóng buông tay ra, còn không cũng đừng trách ta không khách khí.” Vương Tuấn Kỳ thấy tóc em gái mình bị người ta túm lấy, liền đi lên cứu, nhưng con bé Trương Mẫn này cũng rất khỏe, túm được mấy lọn tóc, nói gì cũng không buông tha.
Vương Tuấn Kỳ không thể nhìn tiếp nữa, chỉ có thể bắt lấy tay đang cầm tóc em gái mình của Trương Mẫn, dùng sức mở nó ra.
“Tiểu Mẫn, con đừng manh động, chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì từ từ nói.” Triệu Giang Anh cùng Trương Phượng cũng lên tiêng khuyên can, nhưng lại kéo Vương Tuấn Kỳ ra, không cho hắn ngăn cản Trương Mẫn, rõ ràng là cố tình gây chuyện mà.
Trương Dương ở bên cạnh nhìn tình huống này cũng không động thủ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhíu màu, nhìn đám người vây xung quanh càng ngày càng đông, cảm thấy thật mất mặt.
Vương Tĩnh Kỳ cố gắng kéo tóc của mình lại, lại cùng Trương Mẫn giằng co.
“Trương Mẫn, cô tốt nhất buông tay ra cho tôi, nếu không……”
“Tôi không buông tay, cô có thể làm gì tôi.” Trương Mẫn không đợi Vương Tĩnh Kỳ nói xong, đã la hét ầm ĩ lên, còn cố tình kéo căng lọn tóc trong tay mình.
Vương Tĩnh Kỳ tuy muốn bảo vệ tóc, nhưng những hành động của cô ta làm co da đầu cô càng đau hơn, cô không thể không làm theo động tác của cô ta, đong đưa đầu mình.
Vương Tuấn Kỳ thấy cô như vậy thì có chút tức giận, trong nháy mắt dùng hết sức mình, đẩy Triệu Giang Anh cùng Trương Phượng sang một bên, sau đó dùng sức gỡ bàn tay đang nắm tóc em mình ra.
“Anh làm gì, mau bỏ tay ra. Ai nha, có ai không, có người sàm sỡ tôi.” Trương Mẫn đúng thật là khỏe, tuy rằng bị nắm tay có chút đau, nhưng vẫn không chịu buông ra, còn mở miệng kêu người ta sàm sỡ mình.
Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời nói của cô ta, liền như bỏng phải tay, nhanh chóng bỏ tay ra, lui về sau.
Vương Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi tay Trương Mẫn, lùi về sau hai bước, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng tay xoa đầu mình.
Thật là đau! Cô lại nghĩ đến những gì bản thân mình phải chịu ở kiếp trước và ba mình giờ đang phải nằm trên giường bệnh, thù mới hận cũ liền nảy lên trong lòng.
“Trương gia mấy người thật khinh người quá đáng, lúc chiều, đánh ba tôi tới mức phải vào viện, người vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, Trương gia mấy người liền tới bệnh viện bắt nạt người ta. Ở đây có nhiều người như vậy mấy người còn có thể đổi trắng thay đen, vu oan cho anh tôi sàm sỡ, là cảm thấy người nhà Vương Tĩnh Kỳ tôi đây dễ bắt nạt phải không, được, bây giờ, tại đây, có chuyện gì chúng ta giải quyết cho xong đi, các người phải cho Vương gia chúng tôi một câu trả lời rõ ràng, nếu không, ngày mai chúng ta tới tòa án li hôn đi.” Vương Tĩnh Kỳ nóng nảy, cô không nghĩ tới người nhà Trương gia dám động thủ đánh mình. Đời Trước, cô với Trương gia có mâu thuẫn lớn hơn cũng không có bị đánh qua, ai ngời hôm nay lại quá đáng như vậy.
Đây là tật xấu, không thể tha được.
“Cô cho rằng cô uy hiếp như vậy, người nhà chúng tôi sẽ sợ sao, đúng là nằm mơ! Li hôn thì li hôn đi, nhưng cô đừng mong lấy được một phân tiền nào của chúng tôi.” Trương Mẫn thấy những lời mình mới nói dọa cho Vương Tuấn Kỳ sợ, đắc ý nhìn Trương Dương.
Vương Tĩnh Kỳ cười lạnh nói: “Tôi có thể lấy được phân tiền nào đi hay không không phải dựa vào cô nói là được, phải xem quan tòa phán như thế nào.”
“Cô đùng có mà hù dọa người……” Trương Mẫn vốn còn muốn mắng người, lại bị Triệu Giang Anh kéo lại.
“Tiểu Mẫn, đừng ồn ào nữa. dù thế nào thì cô ấy cũng là chị dâu con.”
Bà nói xong liền liếc mắt nhìn con gái mình một cái, thấy con gái im lặng mới chân thành đi lên phía trước, nói:
“Tĩnh Kỳ, con đừng để ý những lời Tiểu Mẫn nói, nó chỉ là lo lắng quá thôi. Mới nãy, thật sự có mấy cảnh sát tới nhà, không nói gì đem ba con đi, còn nói là con báo cho họ làm vậy. Nên nó mới chạy tới đây, lại không kiềm chế được tâm trạng, con tha thứ cho nó còn nhỏ, không hiểu chuyện đi.” Bà nói mang chút ủy khuất, vẻ mặt đau khổ, ai oán.
Người vây xem xung quanh vốn đã không ít, ban đầu thấy một nhóm người tới đây đánh một cô gái, cuối cùng cô gái hung dữ kia còn chơi xấu, vu khống người ta sàm sỡ mình, mọi người đều cảm thấy đám người kia không phải người tốt. Nhưng là nghe xong lời người lớn tuổi này nói, lại cảm thấy sự việc không phải chỉ có như vậy, cô gái bị đánh kia cũng không phải tốt đẹp gì. Những người vây xem đều sáng mắt lên, hóng chuyện, có bệnh cũng không đi khám, chờ xem náo nhiệt.
Vương Tĩnh Kỳ nghe Triệu Giang Anh nói, biết bà ta định thay đổi sự việc cho có lợi với bà.
“Cô à, những lời này không thể nói lung tung được đâu, cục cảnh sát cũng không phải của nhà con mở ra, con nói muốn bắt ai là bắt người đó. Cẩn thận họa từ miệng mà ra đó cô.”
Hiện tại tuy rằng chưa có sự kiện gì diễn ra, nhưng nói xấu danh dự của cơ quan cảnh sát như vậy, không biết sẽ gặp phải rắc rối gì.
Triệu Giang Anh không ngờ Vương Tĩnh Kỳ không có rơi vào bẫy của bà, còn bắt được lỗi trong lời nói của bà.
“Con đàn bà xấu xa, cô nói gì đó, khi cảnh sát tới, nói cô tố cáo ba tôi, giờ cô còn không thừa nhận?” Trương Mẫn nhịn không được lại mắng tiếp.
Triệu Giang Anh giữ chặt con gái lại, trong lòng mắng, đúng là đồ óc heo, thành sự không có, bại sự có thừa.
“A, cô nói như vậy, tôi đây cũng thừa nhận, chính là tôi báo cảnh sát.”
“Cô ta thừa nhận, tất cả mọi người cùng nghe thấy chứ, nào có người nào ác độc như cô ta, còn chưa có li hôn với anh tôi đâu, có thể nhẫn tâm để cảnh sát bắt ba chồng mình đi. Người đàn bà như vậy cần phải được dạy dỗ, không thể để như vậy được.” Trương Mẫn cảm thấy mình có lý, cao giọng nói, tìm kiếm sự đồng tình của người xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]