🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vương Tĩnh Kỳ đang ngủ, cảm thấy như có gì đó đang liếm trên mặt mình, quấy rầy giấc mộng , cho nên cô hơi mở miệng nói: “Cút ngay.”

Nhưng không ngờ như vậy lại tạo cơ hội cho Chu Cẩn Du.

Chu Cẩn Du thừa dịp cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi liền tiến công thần tốc quấn lấy lưỡi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Vương Tĩnh Kỳ vốn cảm thấy khó chịu mới kêu lên, không nghĩ tới mình kêu không được, còn bị bịt miệng lại, cô cảm thấy càng lúc càng khó thở, muốn ngủ cũng không ngủ nổi nữa, đành phải mở đôi mắt đầy sương mù của mình ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cẩn Du hơi buông người trong lòng ra, môi dán vào môi cô, hỏi một câu: “Tỉnh rồi à?”

Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc trả lời: “Tỉnh rồi.” Sau đó cảm thấy lúc nói chuyện, môi có chút đau, tay cô giống như bị ai đó giữ lại, không thể cử động, cô liền vươn lưỡi ra liếm một chút.

Khi cô dùng đầu lưỡi liếm môi, cảm giác trên môi mình còn có gì đó mềm mềm, không biết là gì, liền liếm liếm thêm một chút.

Chu Cẩn Du hít sâu một hơi, cô gái nhỏ đang dụ dỗ anh sao?

“Nếu em tỉnh, vậy chúng ta tiếp tục thôi.” Anh nói xong, lại cùng cái miệng nhỏ nhắn của cô dây dưa, dùng sức hôn.

Vương Tĩnh Kỳ vốn cũng có chút choáng váng, không thể hít thở không khí, cô bắt đầu vặn vẹo người. Chu Cẩn Du làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, kích động muốn một ngụm ăn luôn người phía dưới, hôn càng lúc càng gấp gáp, âm thanh nhỏ phát ra trong phòng ngủ, vô cùng ái muội. Hai tay anh đang ôm mông cô càng lúc càng dùng sức ma sát với thân dưới đang căng ra của mình.

Mà Vương Tĩnh Kỳ sau một lúc vặn vẹo cũng giải thoát được tay của mình, cô đưa tay lên, nắm tóc trên đầu anh, dùng sức kéo.

Chu Cẩn Du đang hôn rất hăng say chợt cảm thấy da đầu mình tê rần, lực kéo rất mạnh, anh muốn mặc kệ, nhưng cuối cùng cũng bị ép tạm dừng nụ hôn.

Miệng Vương Tĩnh Kỳ rốt cuộc được tự do, cô hung hăng hít vào mấy ngụm khí lớn, mắng: “Hừ hừ, muốn giết người à!”

Chu Cẩn Du xoa tóc, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt sương mù, giống như một con cá nhỏ mắc cạn, đáng yêu cực kỳ. Nhịn không được lại cúi xuống hôn cô, nói: “Bảo bối, em thật đáng yêu.”


Trong lòng anh quyết định, hiện tại anh rất thích cô gái này, cô có thể khiến cho anh cảm thấy rất vui vẻ, vậy để cô trở thành người của mình đi, dù sao cô cũng muốn li hôn, như vậy với cô cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, anh còn có thể giúp cô một chút, xem như là đôi bên cùng có lợi.

Vương Tĩnh Kỳ không biết người trước mặt nghĩ gì, nếu biết suy nghĩ trong lòng anh, thì vừa rồi không chỉ là kéo tóc, mà còn đánh cho bầm mặt.

“Anh là ai? Tôi đang ở đâu?” Vương Tĩnh Kỳ mơ mơ màng màng nhìn Chu Cẩn Du, người trước mặt quen hay lạ cô cũng chẳng thể nào nhận ra.

Chu Cẩn Du cứng người lại, nheo mắt, nguy hiểm hỏi: “Em không biết tôi?”

Vương Tĩnh Kỳ cố gắng mở to mắt ra, nhìn kỹ rồi trả lời: “Không biết. Anh là ai? Tôi đang ở đâu vậy?”

“Tôi là Chu Cẩn Du.” Giọng điệu Chu Cẩn Du có chút cứng ngắc nói, anh vạn lần không ngờ, hai người đã tiếp xúc thân mật như vậy, cô gái nhỏ này lại không nhận ra anh.

“Chu Cẩn Du? À tôi biết Chu Cẩn Du.” Vương Tĩnh Kỳ cố gắng nghĩ nghĩ, người này cô biết, nhưng mà… Cô lại cố gắng nhìn người trước mắt mình, lắc lắc đầu nói: “Không đúng, anh nói dối, Chu Cẩn Du mặc tây phục, anh chẳng mặc gì hết, Chu Cẩn Du cao như vậy, anh chỉ cao bằng tôi.” Vương Tĩnh Kỳ lấy tay so đầu mình với đầu anh, ý nói Chu Cẩn Du cô biết so với anh cao hơn.

Chu Cẩn Du nhìn người dưới thân, có chút dở khóc dở cười, cô đúng là uống nhiều quá rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.