Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ lựa nấm ra thì khó hiểu, hỏi: “Tĩnh Kỳ, cậu đang làm gì vậy?”
Vương Tĩnh Kỳ biết việc làm hiện tại của mình trong mắt mọi người vô cùng kì quái. Tuy nhiên món ăn đó thực sự cô không ăn được. “Mình không muốn ăn nấm.”
“Không phải trước kia cậu rất thích ăn loại nấm này sao? Dạo này khẩu vị của cậu thay đổi rồi à?” Vương Dĩnh tuỳ tiện hỏi.
“Mấy hôm trước về nhà, mẹ mình muốn làm cho mình món này. Kết quả lúc hai mẹ con mình đang nhặt nấm phát hiện ra bên trong nấm có rất nhiều sâu.” Cô có chút ngại ngùng khi phải nói ra điều này, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.
“Không thể như vậy được, cậu nhìn đi.” Vương Dĩnh gắp một miếng nấm lên xem xét.
“Ở bên ngoài thì không nhìn thấy được đâu, sau khi rửa cậu cắt nấm ra sẽ thấy ở bên trong có rất nhiều sâu.” Chuyện này cũng là do kiếp trước sau khi lập gia đình lúc đang chế biến nấm cô mới phát hiện, từ đó trở đi đối với việc ăn nấm cũng sinh ra kháng cự.
“Trời ơi đừng nói nữa.” Tưởng Hi Văn vốn đã không hài lòng với món bông cải trước mắt, nếu thực sự trong nấm có sâu, bữa cơm này cô còn gì để ăn.
“Không sao đâu, cậu không biết sâu chứa rất nhiều chất anbumin sao, thực sự có rất nhiều chất dinh dưỡng đó.” Vương Dĩnh không quan tâm, chỉ nhìn miếng nấm trên đũa thôi cô đã nóng lòng muốn ăn rồi.
Vương Tĩnh Kỳ muốn nói gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964159/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.