“Đúng vậy.” Mạc Thông lắc lắc cây quạt, con bọ vẽ trên quạt sinh động y như thật, vẻ mặt hứng thú, cứ như đang thuận miệng nói chuyện nhà. “Ngươi là Thái phó của Thập Tam điện hạ, trước nay Tam tẩu và Thập Tam điện hạ rất thân thiết, nên Tam tẩu tìm ngươi giúp, thật ra vì muốn ngươi giúp Thập Tam điện hạ. Dù chỉ nể mặt Thập Tam điện hạ, thì hẳn ngươi cũng sẽ không từ chối nhỉ.”
Liễu Mẫn chấn động, ban đầu Tưởng Nguyễn giúp hắn, sau đó vì chính hắn thất lễ, mối quan hệ của hai người còn xa cách hơn cả người lạ. Trên đời xưa nay không có chuyện vô cớ giúp đỡ, Liễu Mẫn vẫn luôn hiểu rõ, Tưởng Nguyễn giúp hắn nhất định có nguyên nhân, vậy thì. Nguyên nhân chính là chuyện hiện tại sao?
Hắn như nghĩ tới điều gì, vội hỏi. “Tìm được Cẩm Anh vương phi chưa?”
“Vẫn chưa.” Mạc Thông lắc đầu. “Bây giờ Thập Tam điện hạ không cách nào thoát thân, tình huống bên ngoài hỗn loạn, triều đường như rồng mất đầu, đây là chuyện trước khi mất tích Tam tẩu đã lường trước được, thậm chí ngay cả việc bản thân sẽ xảy ra chuyện tẩu ấy cũng đoán được, trước khi xảy ra chuyện, tẩu ấy đã dặn dò, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải tới tìm Thái phó hỗ trợ.”
Trong lòng Liễu Mẫn dâng lên cảm xúc không thể nói rõ, Tưởng Nguyễn tin tưởng hắn đến thế ư? Chuyện sắp phải làm đây, chắc chắn vô vùng quan trọng. Tưởng Nguyễn tín tưởng hắn như vậy. Liễu Mẫn là một người có nguyên tắc, dù làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621807/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.