Thế nhưng Tuyên Phái nói không sai, Tuyên Ly vốn là người cẩn thận, bởi vì ngôi vị hoàng đế này lấy được một cách không quang minh chính đại, cho nên càng chú trọng lời nói của người ngoài. Hắn nhất định sẽ không để người khác bắt được điểm yếu, lúc này càng sẽ tỏ vẻ minh quân, dù thật sự có muốn động tay động chân gì, cũng tuyệt đối không dám làm một cách quang minh chính đại, gây ra động tĩnh quá lớn.
Tuyên Phái nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói. “Mẫu phi, hôm nay người đến tìm con, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Phái nhi,” Tưởng Nguyễn thu hồi suy nghĩ, nhìn thiếu niên trước mặt. “Con muốn làm hoàng đế sao?”
Trong cung nhiều tai mắt, nói ra câu này một cách đường đường chính chính như thế thật sự có hơi lớn mật, nhưng Tưởng Nguyễn không hề lo âu, chỉ vì Tuyên Phái đã không còn là Tuyên Phái ngây ngô ngốc nghếch không biết gì của đời trước nữa, phòng vệ ở Nam Uyển đến cả một giọt nước cũng không lọt. Tưởng Nguyễn nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt Tuyên Phái.
Tuyên Phái hơi ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu xuống, cắn răng nói. “Mẫu phi. Con. Muốn làm hoàng đế.”
“Được.” Tưởng Nguyễn gật đầu. Tuyên Phái sững sốt, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nguyễn, cậu vốn cho rằng Tưởng Nguyễn sẽ tức giận hoặc có thái độ khác, tuyệt không ngờ rằng nàng lại bình tĩnh như vậy. Bởi vì kiếp trước ở trong cung, Tưởng Nguyễn và cậu nếm trải quá nhiều đau khổ, tất cả ngọn nguồn chỉ vì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621784/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.