Chương trước
Chương sau
 Sáng sớm ngày hôm nay, Tiêu Thiều đi ra ngoài, Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu đổi xiêm y, Liên Kiều thấy dáng vẻ nàng hình như muốn đi ra ngoài, nghi hoặc nói. “Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài ạ?” Hôm qua Tưởng Nguyễn không nói hôm nay muốn ra ngoài, ở thời khắc quan trọng này, hẳn cũng không có tâm trạng đi tản bộ.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không gấp, chỉ sang cách vách nhìn một chút thôi.”

Cách vách, Liên Kiều sửng sốt, ngay sau đó sáng tỏ, nhà cách vách không phải nhà của Hạ Thanh và Tề Phong ư, Liên Kiều và Lộ Châu nghĩ có lẽ Tưởng Nguyễn đến để hỏi thăm Hạ Thanh về tình trạng của hoàng đế. Nói sao thì bây giờ mạng của hoàng đế đều nhờ thuốc của Hạ Thanh để kéo dài, nếu không có Hạ Thanh, sợ rằng hoàng đế còn không sống nổi mấy ngày. Tưởng Nguyễn tìm Hạ Thanh, ước chừng cũng vì nguyên nhân này.

Ai biết đợi đến lúc mấy người Lộ Châu đi theo Tưởng Nguyễn đến cách vách, Hạ Thanh không có mặt, Tề Phong cười nói. “Hạ Ngũ vào cung rồi, Tam tẩu tìm cậu ta có chuyện gì?”

Tưởng Nguyễn lắc đầu, nói. “Ta không phải đến tìm cậu ấy, ta tới tìm ngươi.”

Liên Kiều và Lộ Châu trố mắt nhìn nhau, dĩ nhiên Lộ Châu và Liên Kiều biết tâm tư Tề Phong dành cho Tưởng Nguyễn, lúc trước cũng vì thế mà bầu không khí giữa Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn trở nên hơi vi diệu, tuy sau đó chứng thật ấy chỉ là vở kịch Tưởng Nguyễn dựng lên, có điều chỉ cần nhớ tới vẫn cảm thấy không thể thản nhiên. Thiên Trúc không cảm thấy gì, Tề Phong nghe vậy thì ngẩn ra, tùy tiện nói. “Được. Vào nói đi.”

Tề Phong sẽ không cho rằng Tưởng Nguyễn tìm hắn để ôn chuyện cũ, việc mấy ngày trước không phải Tề Phong không nhìn ra, Tưởng Nguyễn lợi dụng hắn, hắn chỉ thuận thế xuôi theo thôi. Làm sư huynh đệ với Tiêu Thiều nhiều năm như vậy, hắn lại là quân sư của Cẩm y vệ, đầu óc tất nhiên thanh tỉnh, dù có lòng với Tưởng Nguyễn, nhưng không đến nổi hoàn toàn mê muội đầu óc, tất nhiên nhìn ra Tưởng Nguyễn cố ý cư xử như thế. Cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, Tề Phong không thể nói rõ bản thân có suy nghĩ gì, có điều hắn sẽ không vì vậy mà sinh ra bất mãn với Tưởng Nguyễn, cũng sẽ không sinh ra lòng ngăn cách với Tiêu Thiều.

Đây hẳn là chỗ bất đồng của Tề Phong, bất luận lúc nào, hắn luôn có thể thanh tỉnh nhận ra vị trí của mình, sẽ không đánh vỡ cục diện vốn có.

Tưởng Nguyễn vào trong ngồi xuống, Tề Phong rót cho nàng một ly trà, Hạ Thanh là một thần y áo vải, Tề Phong không câu nệ tiểu tiết, trong nhà trừ vài dược đồng của Hạ Thanh, ngay cả một tỳ tử cũng không có. Châm trà cũng do Tề Phong tự tay làm, nhưng trông hắn có vẻ rất thuận tay, cười nói. “Quân Sơn ngân châm mới đưa tới, Tam tẩu từng thưởng qua các loại trà ngon, đừng chê trà trong miếu nhỏ của ta, ta đã lấy ra thứ tốt nhất rồi.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười, cũng biết Tề Phong đang cố ý hòa hoãn bầu không khí, ở bên Tiêu Thiều lâu, nàng đã giấu đi mặt nhọn của mình, bên ngoài càng thêm ôn hòa, thế nhưng sự sắc bén từ trong xương vẫn còn đó. Chẳng qua nay nó chỉ dành cho kẻ đối địch mà thôi. Nàng bưng chun trà lên nhấp một ngụm, cười nói. “Rất thơm.”

“Tam tẩu khen ta như vậy, trong lòng ta càng thấy bất an.” Tề Phong cười nói, chuyển chủ đề. “Hôm nay Tam tẩu đến tìm ta, hẳn không phải vì uống trà nhỉ, đã xảy ra chuyện gì?” Nói xong, giọng điệu Tề Phong bất giác để lộ sự quan tâm. Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng cảm giác được, không kiềm được có chút ảo não, Tưởng Nguyễn có Tiêu Thiều bên cạnh, Tiêu Thiều là dạng người gì Tề Phong rõ ràng nhất, nếu Tưởng Nguyễn có chuyện gì, Tiêu Thiều tất nhiên sẽ thay nàng chống đỡ, nào đến phiên mình quan tâm chứ?

Hắn còn đang suy tư, Tưởng Nguyễn đã nói. “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.”

Tề Phong ngẩn ra, khẽ chớp mắt rồi nhìn nàng chằm chằm, Tưởng Nguyễn vẫn ung dung nhìn thẳng vào mắt hắn, không tránh né. Hồi lâu sau, Tề Phong mới nói. “Tam tẩu, chuyện tẩu muốn ta giúp, Tam ca không biết đúng không?”

Tề Phong không ngu, Tưởng Nguyễn cố ý đến tìm hắn hỗ trợ, tất nhiên vì có chuyện gì xảy ra, mà Tề Phong có thể làm được, Tiêu Thiều nhất định cũng làm được. Nếu Tiêu Thiều có thể làm, Tưởng Nguyễn cần gì phải nhờ Tề Phong hỗ trợ, nói tới nói lui chỉ có một khả năng, chuyện Tưởng Nguyễn muốn làm, vốn chẳng hề nói cho Tiêu Thiều. Tại sao không nói cho Tiêu Thiều, lòng Tề Phong khẽ động, ngay sau đó bật thốt lên. “Tẩu muốn giấu Tam ca? Tam ca không đồng ý?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-405.html.]

Tưởng Nguyễn nghe vậy, không chối, khẽ nói. “Đúng vậy, chuyện này Tiêu Thiều không biết, ngươi cũng đừng nói với huynh ấy.”

“Tam tẩu, ” Tề Phong đứng ngồi không yên, suy nghĩ giây lát, vẫn nghiêm mặt nói. “Bất luận như thế nào, Tam ca đều thật lòng đối đãi tẩu, nếu chuyện tẩu không muốn Tam ca biết, ta đoán hẳn tẩu lại định lấy thân ra mạo hiểm. Chuyện này, thứ cho ta không thể giúp.” Tề Phong nói vậy, quy mọi chuyện cho Tiêu Thiều, nhưng chỉ chính hắn biết, không hẳn vì nguyên nhân này, mà là chính hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tưởng Nguyễn lấy thân mạo hiểm. Từ khi biết Tưởng Nguyễn đến nay, chuyện Tưởng Nguyễn thường làm nhất là lấy hạ khắc thượng, nghe có vẻ không tệ, nhưng lần nào cũng mạo hiểm vô cùng, người ngoài nhìn thấy đã sợ khiếp hồn hết vía. Chính bản thân Tề Phong… Cũng không thể để Tưởng Nguyễn đi mạo hiểm.

Như đã sớm lường được Tề Phong sẽ có phản ứng này, Tưởng Nguyễn chẳng chỉ thở dài một hơi, nói. “Tề Phong, ngươi có biết nay là cục diện gì?”

“Bệ hạ bệnh nặng, loạn trong giặc ngoài, đoạt đích sắp tới, Cẩm triều nguy cơ tứ phía.” Tề Phong nói. “Nhưng đều chẳng liên quan gì với Tam tẩu hết.”

“Không, có liên quan đến ta.” Tưởng Nguyễn đột nhiên nói. Tề Phong ngẩn ra, chỉ nghe Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Kể từ ngày ngươi biết ta, có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, ta và Tuyên Ly có thù không đợi trời chung, thù này không báo, uổng phí kiếp người. Ngày ấy không có mặt Tiêu Thiều, ngươi thấy ta nơi nơi ngán chân Tuyên Ly, không hoàn toàn vì phủ Cẩm Anh vương, trên thực tế, cũng chỉ vì ân oán cá nhân mà thôi. Việc này nói ra rất dài dòng, ta không thể nói tỉ mỉ, ngươi chỉ cần biết, ta và Tuyên Ly, kiếp này là kẻ thù, hiển nhiên sẽ không c.h.ế.t không thôi.”

Những lời này rất kỳ lạ, Tề Phong cũng nghe ra được, không hiểu tại sao, hắn cảm thấy lời Tưởng Nguyễn nói rất nghiêm túc, tựa như cả đời này của nàng, báo thù Tuyên Ly chính là chuyện cuối cùng nàng phải hoàn thành. Thật ra thì vào rất lâu trước kia, Tề Phong đã cảm nhận được thù hận của Tưởng Nguyễn đối với Tuyên Ly, trước Tuyên Ly, nàng luôn ra tay rất ngoan tuyệt, gần như tàn gốc cản trở con đường đoạt đích của Tuyên Ly, trên thực tế, đối với Cẩm y vệ mà nói, ai làm hoàng đế không quan trọng, nhưng nay Tề Phong đã nhìn ra, Tưởng Nguyễn dùng năng lực của mình ảnh hưởng đến Tiêu Thiều, toàn bộ phủ Cẩm Anh vương, đến cả Cẩm y vệ, đều đã đứng ở phía đối lập với Tuyên Ly. Đối với Tuyên Ly mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin dữ, nếu không có phủ Cẩm Anh vương cản ngăn, chắc hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Tưởng Nguyễn nhiều lần cản trở đại kế của Tuyên Ly, Tề Phong luôn nghĩ không ra nguyên nhân, nay nghe được từ miệng nàng rằng có huyết hải thâm thù với Tuyên Ly, mặc dù không biết là gì, Tề Phong cũng cảm nhận được Tưởng Nguyễn không nói dối. Hắn sợ run nhìn Tưởng Nguyễn, chỉ nghe Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói tiếp.

“Bây giờ chỉ còn lại hai vị hoàng tử, một người là Thập Tam hoàng tử, một người là Tuyên Ly. Ta muốn Tuyên Ly không thể có được vị trí kia, tất nhiên đứng về phe Thập Tam hoàng tử. Ván cờ này chúng ta đã đặt cược lên người Thập Tam hoàng tử, cho nên, ta nhất định phải làm ra chút chuyện. Như ngươi thấy, Lý công công c.h.ế.t rồi, ngươi thông minh như vậy, không lẽ không nhìn ra Lý công công c.h.ế.t dưới tay thủ hạ của Tuyên Ly. Tuyên Ly đã động thủ trước, hiện giờ, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là thừa dịp bệ hạ chưa c.h.ế.t làm ra một phần thánh chỉ, hoặc, bây giờ lập tức khiến hoàng thượng băng hà, phá hủy phần thánh chỉ muốn lập Thập Tam hoàng tử.”

“Đợi chút,” Tề Phong mở to mắt. “Tam tẩu, tẩu nói khiến ta hồ đồ mất rồi, cái gì gọi là phần thánh chỉ muốn lập Thập Tam hoàng tử? Sao tẩu biết hoàng thượng muốn lập Thập Tam hoàng tử thành Thái tử chứ?”

Tưởng Nguyễn cười khẽ, chỉ nói. “Ta đã nói rồi, nếu Tuyên Ly gấp ráp ra tay như vậy, tất nhiên vì đã nghe được tin gì đó từ Lý công công, nếu lập hắn làm Thái tử, cần gì phải nóng lòng g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy. Chỉ vì người nọ không phải hắn, về phần thánh chỉ, ấy là tất nhiên, huống hồ thám tử đã báo lại, xác thực là thánh chỉ không sai.”

Tề Phong nghi hoặc nhìn nàng, có vẻ đang hoài nghi lời nàng nói. Sắc mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi, lòng lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa, tất nhiên nàng biết hoàng đế sẽ để lại thánh chỉ, bởi vì đời trước ông ta đã làm vậy. Chẳng qua đến cuối cùng vẫn không tìm được phần thánh chỉ ấy, bởi vì khi đó Tuyên Ly đã lên ngôi, có lẽ người giữ phần thánh chỉ đó đã bị Tuyên Ly đuổi giết, tóm lại, Tuyên Ly ngồi lên vị trí kia, danh chánh ngôn thuận, bởi vì khi đó hoàng tử còn sống, trừ Tuyên Phái, chính là hắn. Mà Tuyên Phái khi đó, chưa từng có ai nghĩ tới cậu có thể trở thành trữ quân tương lai của Đại Câm.

Tưởng Nguyễn thu hồi suy nghĩ, nhìn Tề Phong nói. “Phần thánh chỉ hoàng thượng để lại, tất nhiên nằm trong tay đại thần, mà Tuyên Ly sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để lần ra vị đại thần kia, phá hủy thánh chỉ.”

“Nhưng Tam tẩu à,” Tề Phong truy hỏi. “Nếu bệ hạ để lại thánh chỉ, vì sao không đặt thánh chỉ ở phủ Cẩm Anh vương. Nhìn khắp Cẩm triều, nay thế lực đủ chống lại Bát hoàng tử, chỉ có Cẩm Y vệ thôi. Đặt ở phủ Cẩm Anh vương, dĩ nhiên vạn vô nhất nhất, bệ hạ không thể không nghĩ tới điểm này, vậy tại sao phải đặt thánh chỉ ở chỗ đại thần khác.”

Tề Phong nói không nhanh không chậm, nhưng mạch lạc rõ ràng, phút chốc đã nói rõ điểm mấu chốt. Tưởng Nguyễn bị hỏi đến hơi ngẩn ra, tại sao hoàng đế không giao thánh chỉ cho phủ Cẩm Anh vương, dĩ nhiên là vì, Tiêu Thiều căn bản không muốn ngồi lên vị trí kia, nếu thật sự giao phần thánh chỉ ấy cho Tiêu Thiều, sợ rằng Tuyên Ly vẫn chưa động thủ, tự tay Tiêu Thiều đã phá hủy phần thánh chỉ kia rồi. Phần thánh chỉ ấy của hoàng đế, căn bản không phải viết cho Tuyên Phái, mà là viết cho Tiêu Thiều. Tề Phong không biết thân thế của Tiêu Thiều, thế nên không biết nguyên nhân bên trong, chỉ nhìn thấy chuyện này không ổn. Tưởng Nguyễn không thể nói rõ lý do với hắn, chỉ mỉm cười nói. “Ngươi quên rồi ư, rốt cuộc phủ Cẩm Anh vương có thanh danh thế nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.