“Người Cẩm triều đầu óc lỗ mãng, tự cho rằng thông minh, trước đó vài ngày các ngươi bị người khác mượn đao g.i.ế.c người, tự tổn thương phe mình,” Kỳ Mạn từ tốn nói, vẻ mặt Đan Chân biến đổi, thân phận Diêu Niệm Niệm bị vạch trần, trốn chui trốn nhủi khắp kinh thành chính là sỉ nhục đối với nàng ta, Kỳ Mạn đang thẳng thừng nhục mạ nàng ta. Kỳ Mạn tiếp tục nói. “Lần này, tới phiên chúng ta mượn đao g.i.ế.c người,” bà ta cười khẽ, ánh mắt rất vui thích. “Không đúng, phải nói là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Kỳ Mạn nói xong câu này, đứng dậy đi ra ngoài. Đợi Kỳ Mạn đi khỏi, Đan Chân mới siết cặt quyền, cắn răng nói. “Thứ quỷ quái gì!”
“Thánh nữ ân nói thận trọng.” Tỉnh Nguyên Xuyên. “Giây phút quan trọng, phải tận lực khắc chế.” Gã nói ngắn gọn, tin tưởng Đan Chân có thể nghe hiểu.
Đan Chân hừ lạnh, biểu cảm mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng vẫn đáp theo lời gã. “Tất nhiên.”
Cùng lúc đó, phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly im lặng xoay ban chỉ trên tay, khác với mấy ngày nóng nảy gần đây, bây giờ mặt mũi hắn khí định thần nhàn, có một loại thản nhiên khó tả, như trong lòng đã có tính toán kỹ càng. Phụ tá im lặng ngồi bên, đến khi thị vệ báo lại. “Điện hạ, tin đã đưa đến trong cung.”
Động tác của Tuyên Ly đột nhiên khựng lại, lập tức ngồi thẳng người, chỉ nói một tiếng “Tốt”, ánh mắt đột nhiên trở nên hưng phấn, đối với một kẻ luôn khắc chế như Tuyên Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621777/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.