Sớm hôm sau, Tưởng Nguyễn dậy hơi trễ, các người hầu trong tướng quân được Lý thị phân phó, không đánh thức nàng, chờ Tưởng Nguyễn thức dậy, sắc trời đã sáng choang, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tiêu Thiều, bên trong sạch sẽ cứ như đêm qua không hề phát sinh chuyện gì hết. Nàng từ từ nhỏm dậy, cảm thấy cả người đau xót muốn chết, trên vai mơ hồ lộ ra vết đỏ, Tưởng Nguyễn im lặng nhìn một hồi, mấy chục ngày không gặp Tiêu Thiều, càng lúc càng cầm thú, làm việc cũng rất cường thế, đúng thật là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’.
Tưởng Nguyễn kêu Liên Kiều và Lộ Châu vào rửa mặt chải đầu, lúc Liên Kiều chải đầu cho Tưởng Nguyễn vẻ mặt có chút lúng túng, Tưởng Nguyễn nhìn thấy thế, liền hỏi. “Sao vậy?”
“Cô nương nên thay bộ đồ khác đi ạ.” Liên Kiều mặt hồng hồng nhìn sau cổ Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn còn đang mờ mịt, cắm đầu đi lấy một chiếc gương đồng tới, để Tưởng Nguyễn tự nhìn. Chỉ thấy trên chiếc cổ trắng nõn là từng vết đỏ, hết sức mập mờ. Tưởng Nguyễn sửng sốt, lòng thầm mắng Tiêu Thiều đến m.á.u chó đầy đầu, lúc này mới bảo Lộ Châu đi lấy xiêm y cổ đứng để che vết đỏ trên cổ.
Lộ Châu cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy mặc dù nàng có vẻ trách cứ nhưng không tức giận, nghĩ hẳn đêm qua Tiêu Thiều đến vẫn khiến nàng thay đổi, ít nhất sự lạnh nhạt trên mặt đã vơi bớt, ước chừng hai phu thê đã hòa hảo như lúc ban đầu, ngăn cách bị tiêu trừ, tất nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621768/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.