“Chiêu nghi hẳn nên tự cảm ơn bản thân mới đúng.” Người áo xám đột nhiên cười, mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng qua giọng nói và tiếng cười, như có như không phớt qua tâm trí người ta, khiến người khác phải sợ hãi. Gã nói. “Nếu không nhờ thủ đoạn nhiều năm trước của Chiêu nghi, chuyện hôm nay không dễ thành như vậy, cho nên, may mà nhờ Chiêu nghi nhiều năm trước đã lên mưu kế sẵn.”
Từng câu từng chữ của gã như búa tạ gõ lên người Tưởng Đan, cơ thể Tưởng Đan run lên, tựa như bị kẻ khác khuấy đảo bí mật ở nơi sâu nhất, gần như tê liệt. Nàng ta vốn tưởng rằng ngoại trừ Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn, thì trên đời không ai biết bí mật này nữa. Hạ Nghiên đã c.h.ế.t nên không cần quan tâm, kẻ đáng sợ cần đề phòng chỉ có Tưởng Nguyễn. Mà một người xa lạ không rõ lai lịch, lại giống như đã biết rõ mọi chuyện từ lâu, tại sao gã lại biết? Mục đích của gã là gì? Gã muốn làm gì?
Nàng ta cố bình tĩnh nói. “Ta không biết rốt cuộc ngươi đang nói gì.”
Người áo xám từ từ đứng dậy, âm thanh quái dị. “Chiêu nghi nương nương không cần quá lo âu, mục đích của ta và ngài giống nhau. Bởi vì mong muốn của chúng ta đều là khiến nàng ta biến mất. Về điểm này, ngươi và ta không có gì bất đồng. Chuyện còn lại, ta không có tâm tư quản, Chiêu nghi nương nương cần gì phải lo ngại.”
“Ngươi và ả có thù oán?” Tưởng Đan thử dò xét.
“Trên thực tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621701/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.