Tiêu Thiều ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến lần trước đến núi Già Nam gặp Bát Kỳ tiên sinh, Bát Kỳ tiên sinh đã từng hỏi bên cạnh hắn có xuất hiện người đặc biệt nào không. Lúc ấy hắn cũng không biết Bát Kỳ tiên sinh đang ám chỉ điều gì, nói cũng không rõ ràng lắm. Bát Kỳ tiên sinh nói người nọ vì báo thù mà tới, lại vì báo ân mà tới, mạng cùng hắn dây dưa chung một chỗ, chẳng lẽ chỉ Tưởng Nguyễn. Đúng rồi, Bát Kỳ tiên sinh còn nói sau này còn có duyên gặp mặt người kia một lần, có phải là bây giờ không?
Tưởng Tín Chi thấy thần sắc Tiêu Thiều lúc lóe lúc trầm, không biết đang nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần, vỗ vai hắn nói. “Tiêu vương gia.”
Tiêu Thiều hồi thần, nhìn Hạ Thanh, nói. “Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường.”
“Ta cũng phải đi!” Vừa dứt lời, Tuyên Phái đã kêu lên, thấy mọi người kỳ quái nhìn mình, Tuyên Phái ngẩn ra, ngay sau đó che giấu nói. “Bổn điện cùng Hoằng An quận chúa cũng coi như tay chân, cô ấy xảy ra chuyện, bổn điện tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đây nói sao cũng là chuyện nhà hoàng gia, bổn điện có tư cách quản.”
Nàng nói sao cũng chỉ là quận chúa nửa mùa, một chút liên hệ m.á.u mủ cũng không có, nói gì đến tình tay chân thủ túc? Mọi người hiển nhiên không tin. Tiêu Thiều lạnh lùng nói. “Không được.”
“Ngươi ——” Tuyên Phái còn muốn nói gì đó, đã nghe Tiêu Thiều bình tĩnh nói. “Thời gian ngươi xuất cung quá lâu, kẻ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621697/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.