Bái đường xong, hai bé gái phấn điêu ngọc trác tay cầm nến long phượng dẫn Tưởng Nguyễn tiến vào động phòng, tuy Tưởng Nguyễn sống qua một đời, nhưng lại là lần đầu thành thân, từng thủ tục rườm rà khiến nàng suýt chút luống cuống tay chân. Đợi Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều bị người vây quanh chia ra ngồi hai bên trái phải, mọi người lặng lẽ thối lui.
Tưởng Nguyễn hơi bất an, không tiện vén khăn voan lên, suy tư một lát rồi nói. “Ngươi mau đi ra đi, hỉ yến bên ngoài vẫn chờ ngươi tiếp rượu.”
Nói xong câu này, nghe thấy một tiếng cười khẽ, có vẻ Tiêu Thiều vừa cười, sau đó Tưởng Nguyễn cảm giác bàn tay mình bị cầm lấy, giọng Tiêu Thiều từ bên tai truyền tới. “Đừng căng thẳng.”
“Ta không căng thẳng.” Tưởng Nguyễn cắt ngang, giọng thoáng dồn dập như ảo não vì tâm sự bị vạch trần. “Ngươi mau ra ngoài đó đi.”
Tiêu Thiều ngồi dậy, dặn dò mấy người Liên Kiều hầu hạ Tưởng Nguyễn, rồi không nhanh không chậm đi ra ngoài. Đợi Tiêu Thiều đi khỏi, Tưởng Nguyễn lập tức vạch khăn voan lên, Bạch Chỉ thấy thế hoảng sợ che lại cho nàng. “Cô nương, mau che lại đi ạ, nhỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây?”
“Chỉ là thành thân thôi mà, sao phải cẩn thận dè dặt như vậy chứ.” Tưởng Nguyễn không biết làm sao. Lễ nghi thành thân thật sự hành hạ người khác đến phát điên lên được. Cũng không biết có phải vì Lâm quản gia sắp xếp hay không, so với lễ nghi xuất giá của công chúa nàng từng nghe qua thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621688/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.