Tưởng Nguyễn sững người, cảm thấy giọng Tiêu Thiều mang theo ưu tư, thầm lấy làm lạ, giương mắt nhìn hắn. Thanh niên nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng như có thể nhìn thấu lòng người.
Tiêu Thiều bề ngoài lạnh nhạt hờ hững, thực tế lại rất cường thế bá đạo, ví dụ những lời nói hiện tại, cất chứa mấy phần chiếm hữu. Tưởng Nguyễn suy nghĩ chốc lát rồi thầm phủ định, trước nay Tiêu Thiều nội liễm, không phải người sẽ bộc lộ cảm xúc, hẳn có việc gì đó rồi. Dừng một chút, nàng mới nói. “Ngươi nói vậy cũng đúng,” nàng chuyển đề tài. “Ngươi khải hoàn hồi triều, hẳn bệ hạ đang đau đầu vì chuyện phong thưởng rồi.”
Tiêu Thiều quyền cao chức trọng, nói rằng đi ngang giữa Đại Cẩm cũng không ngoa. Cái gọi là công cao chấn chủ, rơi vào người hắn như mất đi tác dụng. Từ rất nhiều năm trước khi ban thưởng hoàng đế gần như dốc hết của cải, trừ vị trí cửu ngũ chí tôn, qua mỗi lần lập công, vàng bạc tài bảo ban cho đều không đếm xuể, quan chức đã tới nhất phẩm, quả thực tìm không ra nên thưởng gì mới xứng.
Tưởng Nguyễn chợt nghĩ đến gì đó, mỉm cười. “Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ còn nước ban mỹ nhân cho ngươi thôi.”
Tiêu Thiều không ngờ Tưởng Nguyễn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói. “Không cần.”
“Bệ hạ một lòng nâng đỡ ngươi,” Tưởng Nguyễn nhìn chun trà trước mặt. “Ngươi khải hoàn hồi triều, ý chỉ Thái hậu chắc chắn phải thực hiện, nhưng nay Tưởng phủ thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621684/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.