Hai tử sĩ vẫn chưa kịp nhận thức được tình huống vừa xảy ra, đã cảm thấy n.g.ự.c chợt lạnh lẽo, trường kiếm đ.â.m xuyên ngực, Tiêu Thiều vứt kiếm, bế ngang Tưởng Nguyễn lên, nói với người sau lưng. “Không chừa người sống, giết.”
Vừa đi tới cửa, đã nghe tiếng người ngựa c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, một bóng người vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tưởng Nguyễn bị Tiêu Thiều ôm trong n.g.ự.c thì trán nổi gân xanh, không để ý quá nhiều, kêu lên. “A Nguyễn!”
“Đại ca?” Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, Tưởng Tín Chi đứng trước mặt, có lẽ vì rút ngắn hành trình, bộ dáng phong sương, Tưởng Nguyễn ngạc nhiên nói. “Sao huynh lại về đến kinh thành sớm như vậy?” Trong thư nói rằng một thời gian nữa mới về tới, kết quả hôm nay hai người đột nhiên xuất hiện. Thế là làm sao?
Tưởng Tín Chi liếc Tiêu Thiều một cái rồi nói. “Luôn cảm thấy hơi bất an, chúng ta cưỡi ngựa chiến về trước.” Khẽ ngừng, rồi nhìn cuộc hỗn chiến trong sân, oán giận nói. “Muội cũng thật là, bình thường thông minh như vậy, sao ngay thời điểm này lại ngu ngốc đến thế, nếu không phải chúng ta trở lại đúng lúc, nếu muội xảy ra chuyện gì, ta phải ăn nói làm sao với mẹ đây? Về sau còn gặp chuyện tương tự, muội đừng quan tâm gì cả, bản thân muội là quan trọng nhất.” Khó dằn cơn giận, Tưởng Tín Chi nhìn Tiêu Thiều. “Ta thật sự không yên tâm để muội ở lại nơi thế này.”
Tưởng Nguyễn vỗ Tiêu Thiều, tỏ ý hắn để mình xuống. Tiêu Thiều buông tay ra, Tưởng Nguyễn đứng vững, mới nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621682/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.