Cánh bướm nhỏ khẽ đong đưa ở kinh thành, chỉ có thể tạo lên ít gió nhỏ không thể nhận ra, nhưng ngàn vạn luồng gió hội tụ cùng một chỗ, biết đâu sẽ tạo thành gió bão trăm dặm không phản kháng nổi, không ai biết được. Tuy nhiên, dù dạo gần đây kinh thành xảy ra thay đổi, lại tựa như không truyền tới chiến trường xa vạn dặm.
Trên một sa mạc rộng lớn, cỏ cây khô cằn, héo úa xơ xác, vì thế mà không có quá nhiều dê bò được thả nuôi ở đây. Liếc mắt nhìn, chỉ có liều vải được quân lính dựng lên. Bên ngoài được xếp đầy bình lọ cũ, để tránh cái rét lạnh vào đêm.
Giữa những căn lều được bày bố theo phương trận đặc biệt ấy, có một lều vải hết sức kỳ quái, căn lều này trông vô cùng hoa lệ, bên trên có rất nhiều tua rua, bên ngoài có chừng hơn mười thị vệ canh giữ, y phục của những người này khác với y phục của dân Đại Cẩm, nhìn qua đậm sắc thái dị tộc.
Một cô gái mặc y phục xanh biếc xách giỏ đi vào, thị vệ nhìn rồi cho đi qua, cô gái kia luôn cúi đầu, đi vào bên trong lều, im lặng để giỏ lên bàn, lấy một mâm thức ăn ra. Sau khi dọn xong, mới khẽ giọng nói. “Tưởng phó tướng, nô tỳ Cẩn nhi, là người được phái tới phục vụ ngài, ngài nên ăn chút đồ đi.”
Nam nhân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt anh tuấn, làn da tái nhợt, cằm lún phún râu, nhưng không hề có vẻ gì chật vật, trái lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621659/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.