Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau.

Hôm nay mặt trời chói chang, một ngày thời tiết đẹp hiếm có vào cuối thu, ánh nắng trải trên những đóa cúc đại, từng bông hoa càng thêm khoe sắc. Trong cung Thục phương, nữ nhân mặt mũi xinh đẹp cả người hoa phục, cao cao tại thượng, tất cả phong tình ngày trước dường như đã biến mất hết, chỉ còn lại sát khí ngùng ngụt.

Cung nữ dâng trà. “Nương nương, mời uống trà, sau đó nên tới xem ngự tiền xét xử công khai rồi.”

Thục phi nhận lấy tách trà từ tay cung nữ, nhấp một miếng, hôm nay bà ta cũng chú tâm đến lối ăn mặc, tô điểm dung nhan như họa, khí thế hùng hổ dọa người, xiêm y đỏ thẩm làm khí thế càng thêm bành trướng. Cái c.h.ế.t của Hòa Di quận chúa là một đả kích lớn đối với Thục phi.

Nhiều năm qua, trừ Hòa Di quận chúa Thục phi không sinh được đứa con nào nữa, nên cũng chẳng để tâm đến chuyện tranh Trữ, chỉ chuyên tâm giành lấy sự sủng ái của hoàng đế. Mặc dù hoàng đế không sủng ái bà ta bằng Trần quý phi, nhưng có lẽ vì bà ta sinh được một đứa con gái, Hòa Di quận chúa không thể tạo ra uy h.i.ế.p gì với giang sơn này, nên hoàng đế cũng không phòng bị bà ta.

Ngày thường mặc dù Hòa Di quận chúa ngông cuồng, nhưng nói sao đó cũng là cục thịt rớt từ người bà ta, từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực, không hiểu sao lại c.h.ế.t thảm như thế. Bản tính Thục phi cực kỳ kiêu ngạo và bốc đồng, ngay khi biết Tuyên Lãng đứng ra làm chứng Tưởng Nguyễn g.i.ế.c c.h.ế.t Hòa Di quận chúa, đã hận không thể xông lên xé xác Tưởng Nguyễn. Nhưng nay Tưởng Nguyễn bị Hình bộ giam lại, bà ta không dễ ra tay.

Nhưng trên đời này chưa bao giờ có người nào mà bà ta không đấu lại, bà ta dùng tâm cơ và mỹ mạo tranh đoạt một vị trí trong Tứ phi, tất nhiên không phải một quả hồng mềm. Ngay cả Trần quý phi đấu đá một đời với bà ta, nay cũng phải rớt thế hạ phong. Tưởng Nguyễn là cái thá gì, bất quá chỉ là con gái của một quan viên nho nhỏ, g.i.ế.c Hoà Di quận chúa, ấy là tội nghiệt Tưởng Nguyễn có dùng cả đời cũng không trả nổi. Sau khi tỉnh táo lại, Thục phi không vội.

Án này dính líu rất rộng, bà ta tới chỗ hoàng đế khóc lóc nháo loạn một phen, hoàng đế đã đồng ý chủ trì công đạo cho Hòa Di quận chúa, làm phu thê nhiều năm, hoàng đế cũng phần nào hiểu tính khí Thục phi, dĩ nhiên nhìn ra được, vốn dĩ hoàng đễ đã không thích Tưởng Nguyễn. Nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thục phi chẳng cần nhúng tay, cũng có thể khiến Tưởng Nguyễn c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Chính vì án này người dính líu đều là người hoàng gia, thậm chí cả Ý Đức thái hậu cũng nhúng tay vào, hoàng đế đồng ý Ngự tiền thân thẩm, từ lúc khai quốc tới nay, ngự tiền thân thẩm cũng chỉ một hai lần, còn đều là đại sự liên quan đến nguyên lão khai quốc, vì bất hòa của hoàng gia mà ngự tiền thân thẩm, thì là lần đầu tiên. Thục phi biết, người cầu xin cho Tưởng Nguyễn, trừ cả nhà Triệu Quang và Ý Đức thái hậu, còn có cả Cẩm Anh vương Tiêu Thiều, Thái phó của Thái tử Liễu Mẫn và thêm cả Cô Dịch tiểu công tử nhà Tổng binh đại nhân cũng có trong đó. Mỗi lần nghĩ đến đó, Thục phi hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Lúc Hòa Di quận chúa còn sống, bởi vì rất được hoàng đế cưng chiều, nên cũng quen biết một đám công tử quan lại, mà nay Hòa Di quận chúa c.h.ế.t thảm, chẳng có một kẻ nào đứng ra vì nàng ta nói đôi câu, những kẻ từng quen biết trước kia, ai ai cũng làm rùa đen rụt cổ. Thật vậy, hẳn đã bị người khác cảnh cáo,, nhưng có thể nhìn ra, đám bạn bè của Hòa Di quận chúa đều là một đám bạn ăn chơi, nhìn lại Tưởng Nguyễn, bất quá chỉ là con gái của một quan viên nhỏ, không phải hoàng thân quốc thích thật sự, mà cố tình lại có nhiều người che chở, quả nhiên là một hồ ly tinh chính hiệu!

“Cẩm Anh vương cũng có mặt sao?” Thục phi để ly trà xuống, giọng thâm độc hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, Cẩm Anh vương đã đến trước.” Cung nữ trả lời.

Thục phi từ từ siết chặt hai quả đấm, rốt cuộc Hòa Di quận chúa c.h.ế.t như thế nào, Thục phi không biết, lại biết tất cả đều là rắc rối Tiêu Thiều đưa tới. Nếu Hòa Di quận chúa vì Tiêu Thiều mà mất mạng, còn Tưởng Nguyễn coi như người yêu của Tiêu Thiều, bất luận thế nào đều phải đền mạng cho Hòa Di quận chúa. Quyền thế trong triều lớn thì sao? Trước mắt mọi người chẳng lẽ Tiêu Thiều còn dám kháng chỉ? Phải trơ mắt bất lực nhìn người yêu c.h.ế.t thảm, chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt tức giận của Tiêu Thiều và dáng vẻ tuyệt vọng của Tưởng Nguyễn, trong lòng Thục phi đã cảm thấy cực độ sảng khoái.



Tưởng Đan cùng nhóm tú nữ mới đi vào cung, ngụ ở tiểu viện dành cho tú nữ. Bên trong đều là thiếu nữ như hoa như ngọc, oanh oanh yến yến, vô cùng náo nhiệt. Hoặc thứ nữ nhà quyền cao chức trọng, hoặc đích nữ nhà quan viên chức thấp, đưa con gái vào cung, đơn giản vì mong đợi một ngày được thăng quan tiến chức, đắc thế thuận tiện kéo theo nhà mẹ, từ xưa tới nay chuyện như vậy không ít. Chẳng qua những thiếu nữ này vẫn chưa biết thâm cung hiểm ác, ngây thơ hồn nhiên, suýt nữa làm người khác ngạc nhiên rớt mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-252.html.]

Tưởng Đan lẳng lặng ngồi ở tiền thính, nhìn các cô gái hết sức phấn khởi trao đổi, trên mặt luôn giữ nụ cười hoạt bát lại có chút thẹn thùng, dáng điệu đó khiến người khác không sinh lòng phòng bị, cho nên dù nàng ta không nói gì nhiều, cũng không cản trở việc đám thiếu nữ nhanh chóng coi nàng ta thành người mình.

Thứ nữ nhà Thị lang nói. “Ai, các tỷ muội, không biết mọi người có nghe nói chưa, hôm nay là ngày xét xử công khai Hoằng An quận chúa, đích trưởng nữ Tưởng gia người đã sát hại Hòa Di quận chúa.”

“A, đúng vậy, nói mới nhớ, hình như đúng là hôm nay.” Một người khác nghe vậy phụ họa nói. “Chỉ tiếc chúng ta đây không thể ra ngoài, không thể tới xem rốt cuộc mọi chuyện đầu đuôi thế nào.”

Giọng cô ta nghe có mấy phần tiếc nuối, mấy cô gái này đều đang trong độ tuổi tò mò, rất hứng thú với những chuyện thế này, nhất thời đều có hơi thất vọng, hứng thú giảm bớt.

Tưởng Đan mỉm cười nhìn hết thảy trước mặt, thần sắc như thường, tựa như không nghe được tin tức này vậy.

“Cũng chỉ là một vụ án g.i.ế.c người thôi, có gì hay để xem đâu.” Người lên tiếng có cha đang làm việc ở Hình bộ, nên biết được đôi chút, gật đầu nói. “Ta nghe cha ta nói qua, vụ án của Hòa Di quận chúa gần như không có gì để điều tra thêm nữa. Ngỗ tác đã nghiệm thi rồi, lại có Tứ điện hạ làm nhân chứng, chẳng còn đường chối cãi đâu. Cho dù Hoằng An quận chúa rất được Thái hậu nương nương thương yêu thì thế nào? Mưu hại con cháu hoàng gia chính là tội c.h.é.m đầu, chẳng ai bảo vệ được cô ta hết.”

“Gan Hoằng An quận chúa cũng to thật, không ngờ còn dám g.i.ế.c người hoàng gia.” Một người dường như nhớ ra điều gì, nhìn Tưởng Đan nói. “Ôi, cô ta không phải đích tỷ của ngươi sao? Ngươi nói xem rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tưởng Đan hơi sững sờ, ngay sau đó lắc đầu nói. “Chuyện này. Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ là thứ nữ, sao có tư cách nhúng tay vào những chuyện này?”

“Vậy thường ngày trong phủ cô ta cũng hung hãn vậy à?” Có người tò mò hỏi. “Ngươi từng bị cô ta đánh chửi qua?”

Tưởng Đan lắc đầu, nhưng trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia sợ hãi. “Không có, Đại tỷ tỷ chưa bao giờ đánh ta.”

Nàng ta nói vậy, ánh mắt né tránh càng khiến kẻ khác thấy khả nghi, mọi người thấy nàng ta khiếp đảm như vậy, hỏi đến Tưởng Nguyễn đã biến sắc, trong lòng lập tức hiểu rõ. Tức khắc ai ai cũng nói đều do Tưởng Nguyễn sai, vốn dĩ nữ nhân đã hay ghen ghét người cùng giới, những năm gần đây, Tưởng Nguyễn sống quá tốt, vận khí càng tốt đến lạ thường, được Ý Đức Thái hậu che chở, lại có một ca ca là chiến thần, vốn đã khiến kẻ khác ghen tỵ, giờ đây vừa thất thế, những kẻ mang lòng đố kỵ sẽ không ngần ngại mà đạp thêm một cước.

Trong một góc, có người im lặng ngồi đó. Dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt lại có chút lạnh nhạt, thậm chí có mấy phần khinh thường, nghe mọi người đàm luận về Tưởng Nguyễn, trên mặt hiện lên mấy phần chán ghét. Người này không phải ai khác, chính là Đổng Doanh Nhi.

Cuối cùng vẫn vào cung, hôm nay nhìn lại, ngày trước vốn cực kỳ bài xích chuyện này, nhưng hiện tại Đổng Doanh Nhi cảm thấy nó cũng chẳng khó đến vậy. Hồng nhan trong cung nhiều như thế, được hoàng đế nhớ tới đã là may, chớ nói gì đoạt được sự sủng ái. Nếu hoàng đế vĩnh viễn không chú ý đến nàng, dù cứ vậy ở trong cung bình yên đến chết, cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Chuyện Tưởng Nguyễn g.i.ế.c Hòa Di quận chúa trước đó Đổng Doanh Nhi đã nghe cha mình nói qua, tất nhiên nàng không tin Tưởng Nguyễn sẽ g.i.ế.c Hòa Di quận chúa. Không phải vì gì khác, chỉ vì nàng cảm thấy, nếu Tưởng Nguyễn muốn g.i.ế.c một người, sẽ không ngu xuẩn tới ngay trước mặt Tứ hoàng tử để giết. Kinh Triệu doãn là một người thông minh, lúc phân tích thiệt hơn Đổng Doanh Nhi cũng từng nghe được một hai, chẳng qua đây là chuyện ngoài tầm với đối với nàng.

Giờ ngồi đây, nghe đám người này chê bai Tưởng Nguyễn, Tưởng Đan cố tình giả vờ đáng thương bêu xấu, Đổng Doanh Nhi chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào khó chịu, nếu lấy tính cách trước kia, và cộng thêm giao tình của nàng với Tưởng Nguyễn, tất nhiên sẽ xông lên lý luận một phen. Nhưng nay chỉ ngồi im ở đó, mắt lạnh xem những kẻ kia đàm luận, không hề tiến lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.