Sau khi hoàng đế đi khỏi, Tuyên Hoa đi tới trước mặt Tuyên Ly, chăm chú nhìn hắn nói. “Động tác của bát đệ đúng là nhanh thật.”
“Động tác của ngũ ca cũng không chậm.” Tuyên Ly cười ôn hòa, nhẹ nhàng như quân tử.
Tuyên Hoa từ từ nắm chặt hai quả đấm, hít sâu một hơi nói. “Bát đệ muốn lấy mười vạn binh quyền kia, e rằng cũng không dễ dàng như vậy.”
Tuyên Ly lắc đầu. “Quá trình khổ cực vô vị, chỉ cần. Thành công là được.” Dứt lời không quay đầu lại rời đi, lúc đi ngang qua Liễu Mẫn, còn sâu sắc nhìn hắn một cái.
Mạc Thông đi tới bên cạnh Liễu Mẫn, vỗ vai hắn, nói. “Ngươi hôm nay triệt để đắc tội bát điện hạ rồi.”
“A?” Liễu Mẫn mờ mịt không hiểu. Mạc Thông tốt bụng giải thích. “Ngươi biết rõ Trần quốc công là ông ngoại của Bát điện hạ, hiển nhiên cùng phe với Bát điện hạ. Vừa nãy ngươi đánh nát sĩ diện của Trần quốc công, chính đánh thẳng vào mặt mũi bát điện hạ. Nễ tình chúng ta cùng trường nhắc nhở ngươi một câu, gần đây phải chú ý nhiều hơn. Có điều…” Mạc Thông quan sát Liễu Mẫn từ trên xuống dưới. “Nhắc mới nhớ, ngươi cũng thật kỳ lạ, sao lại nói giúp Tưởng phó tướng vậy?”
Mặc dù Liễu Mẫn là người ngay thẳng, nhưng không phải hạng lỗ mãng, chỉ bằng việc hắn thân là hàn môn đệ tử mà có thể đứng vững trên vị trí thái phó, còn rất được hoàng đế tín nhiệm thì đủ để nhìn ra, Liễu Mẫn hiểu rõ đạo lý trong quan trường, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621608/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.