Một đêm trôi qua, rốt cuộc chẳng làm nên trò trống gì cả, vốn dĩ dựa trên tính tình của Tiêu Thiều, dù không đến nổi làm ra chuyện bất thường gì, nhưng ít ra quan hệ của hai người cũng nên gần thêm một bước. Ai ngờ sáng sớm hôm sau mở cửa nhìn thấy, hai người đều thần sắc lãnh đạm, không có tí ti xấu hổ ngượng ngùng nào như mọi người dự đoán.
Mọi người tự biết mình làm sai, ngoan ngoãn đi lãnh phạt.
Sau khi Tiêu Thiều rời đi, Tưởng Nguyễn kêu mọi người ra ngoài, ngồi trước bàn đọc sách, rút một quyển sách ra, bên trong kẹp bản đồ từ Nam Cương đến nước Thiên Tấn. Nam Cương ở phía nam Đại Cẩm, băng qua một con sông sẽ đến nước Thiên Tấn. Đêm trước Tiêu Thiều bị thương trở về, mặc dù không nói gì, nhưng Tưởng Nguyễn cảm thấy, nước Thiên Tấn và Nam Cương không thoát khỏi liên quan, nếu nghĩ sâu thêm, ắt hẳn chiến trường đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bất luận thế nào nàng cũng không thể tới chiến trường, từ ngày tin nước Thiên Tấn phản kích thành công được truyền về kinh thành, Tưởng Tín Chi cũng không còn gửi thư nhà về nữa, ắt hẳn chiến cuộc căng thẳng. Nhưng dựa vào tính cách của Tưởng Tín Chi, vì không muốn khiến nàng lo âu, hẳn sẽ giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. Giờ đây ngay cả thư nhà cũng không gửi về, e rằng chiến cuộc đã vô cùng kịch liệt.
Tưởng Nguyễn nhíu mày, nước Thiên Tấn rục rịch, nếu triều đình có thể gửi quân tiếp viện, hẳn sẽ tránh được việc lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621605/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.