Ba chữ ‘Chém lập quyết’ vừa nói xong, nhị di nương giống như bị rút hết xương cốt, không chống cự nổi, mềm nhũn ngã xuống. Bà ta vốn là người nhát gan ác độc, ngay cả giải bày cũng không thể. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, mọi chuyện lộ hết rồi. Nhưng vừa nghĩ tới cha mình chính là Lại bộ thượng thư, có lẽ còn có biện pháp cứu mình, mắt lập tức sáng rỡ, kêu lên. “Tiện thiếp oan uổng, tiện thiếp oan uổng! Cầu lão gia để cho tiện thiếp gặp cha một lần!”
Tưởng Nguyễn nghe vậy khẽ mỉm cười, nhị di nương một lòng một dạ muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, chắc còn nghĩ có thể nhờ Hồ Thiên Thu tới giúp, nhưng nay người Lý gia tự bảo vệ mình còn khó, còn về Hồ Thiên Thu. Ngự sử đài ngày sau chỉ sợ không sẽ biến mất một số người.
Kha Tu Nhiên lại vỗ kinh đường mộc, ánh mắt thoáng qua một tia thâm ý, quát lên. “Giải tội thần Lý Đức Hưng lên!”
Nhị di nương như bị sét đánh.
Quan binh lập tức áp giải mấy người tay đeo còng mặc quần áo tù nhân đi vào, không phải ai xa lạ, chính là cha ruột Lý thượng thư và huynh đệ của nhị di nương.
Trông Lý thượng thư hết sức chật vật, hiển nhiên đã chịu không ít đau khổ, nhìn thấy nhị di nương, hung tợn phun một ngụm nước miếng, mắng. “Đồ tai họa!”
Nhị di nương hoảng hốt. “Cha, đây là. . .”
“Cút ngay!” Lý thượng thư hết sức nóng nảy.
“Yên lặng!” Kha Tu Nhiên vỗ kinh đường mộc, thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621582/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.