Cỏ dại mọc khắp nơi, trước nay Nhị di nương rất để tâm những việc này, cũng thích những thứ xinh đẹp lộng lẫy, khi xưa sân viện bày trí toàn đồ vàng nạm ngọc, mà giờ nhìn qua như vừa bị đánh cướp, trên giá trưng đều rỗng tuếch.
Trên sàn bụi bám, nhện giăng tơ khắp nơi, không khí ẩn chứa mùi vị mục nát. Cửa sổ phòng không mở, dường như người bên trong cực kỳ sợ ánh nắng mặt trời, màng che được kéo kín mít, vì ngày hè nên càng tỏa mùi tanh ẩm mốc.
Người trên giường nằm cuộn thành một cục, hai tay ôm vai, đôi mắt phượng hống hách vênh váo khi xưa giờ đầy tơ máu, đôi con ngươi nhuốm màu cuồng loạn.
Nha hoàn bưng chén thuốc tới, nói. “Di nương, tới giờ uống thuốc rồi.”
Âm thanh như gọi bà ta thoát khỏi từ trong biển ký ức, Nhị di nương lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy nha hoàn, vội vàng nói. “Còn uống thuốc làm gì, Lệ nhi đang bị bắt nạt ở phủ Lang trung, trời diệt hết Tả gia, dám đối xử với Lệ nhi của ta như vậy, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Lệ nhi của mình!”
Nha hoàn kia bị siết c.h.ặ.t t.a.y đến đau xót, nhưng không dám giãy ra, mắt đỏ lên, cẩn thận nói. “Di nương, tiểu thư c.h.ế.t rồi.”
“Ăn nói bậy bạ!” Nhị di nương tát nha hoàn một cái. “Lần sau tiện nhân ngươi còn để ta nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, thử xem ta có xé rách miệng ngươi, rồi ném ngươi đến kỹ viện hạ tiện nhất hay không!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621574/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.