Chương trước
Chương sau
Kinh Nghĩa Đường được xây dựng ở cuối Nam Uyển, nơi đây quang cảnh thanh tịnh, không khí trong lành, là vùng đất lành hiếm có trong cung. Tiên hoàng khi còn sống từng muốn xây dựng một đình viện ở nơi này, lại sợ làm hỏng mất phong thủy trong cung nên sau này đã bỏ đi ý định đó. Bây giờ mảnh đất lành này lại một lần nữa được bắt đầu sử dụng, nhưng là xây một tòa phật đường. Có thể nhìn ra chủ nhân Phật đường có địa vị trong cung cao bao nhiêu.

Dương cô cô mang theo Tưởng Nguyễn tới Kinh Nghĩa Đường, nói mấy câu với chú tiểu trong phật đường, Tưởng Nguyễn đi vào trước. Trong sảnh phật đường là một bức tượng Phật bằng vàng, xây Phật đường ở trong cung, từ xưa đến nay chỉ sợ đây là lần đầu tiên. Một hòa thượng khoác áo cà sa đỏ đang yên tĩnh ngồi thiền, trong tay cầm một tràng hạt, nhắm mắt tĩnh lặng ngồi thiền, trong phật đường khói bay lượn lờ, thật sự có vài phần dáng vẻ thoát tục.

Chú tiểu đi tới bên người lão hòa thượng nói mấy câu, lão hòa thượng mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt liền có chút sững sờ, nét mặt hiền hậu chợt xuất hiện một chút bối rối khó nhận ra.

Chú tiểu kia sau khi nghe sự phụ mình nói mấy câu, liền đi tới nói với Tưởng Nguyễn. “Thí chủ, sư phụ mời người vào nội thất giảng kinh.”

Tưởng Nguyễn chắp tay trước ngực, vén áo thi lễ với chú tiểu kia. Dương cô cô thấy vậy, mỉm cười với nàng. Tưởng Nguyễn liền đi theo sau tiểu sa di đi vào nội thất ở bên cạnh.

Bên trong nội thất có một chiếc bàn gỗ nhỏ, bên trên có một ống thẻ, một vài cuốn kinh thư.

Lão tăng đi vào nội thất, ngồi xuống một bên của chiếc bàn gỗ, Tưởng Nguyễn cũng theo sau ngồi xuống trước bàn. Bên ngoài truyền đến tiếng tụng kinh của chú tiểu, phật đường được xây dựng theo màu sắc cổ xưa, rất có không khí phật gia.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không gặp mấy năm, chúc mừng đại sư đạt được ước muốn.’’

Hô hấp của Tuệ Giác hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt. Thiếu nữ trước mắt mặc một thân áo đỏ, so với ba năm trước lại có thêm một phong thái không nói rõ được. Đáy mắt lại lạnh như băng, nụ cười ôn hòa luôn hàm ẩn mấy phần trào phúng lạnh lùng.

Ông chắp tay trước ngực, cúi đầu nhún nhường nói. “A di đà phật.’’

“Đại sư là bái Phật, hay là bái ta.’’ Tưởng Nguyễn thuận tay cầm lên ống thẻ trên bàn nhẹ nhàng đong đưa, thẻ gỗ ở trong ống thẻ nhẹ nhàng va chạm, phát ra âm thanh làm lòng người sợ hãi. Từng tiếng từng tiếng, giống như nặng nề đánh vào lòng Tuệ Giác.

Vị quốc sư trong một thời gian dài luôn giống như thánh tăng không có thất tình lục dục sau ba năm trôi qua, trên trán lại một lần nữa xuất hiện từng hàng mồ hôi. Ông nhìn về phía Tưởng Nguyễn, âm thanh chậm rãi nói. “Thí chủ là người được Phật tổ chọn, lão nạp nghe theo ý chỉ của Phật tổ.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đại sư quả thật là cao tăng.”

Tuệ Giác không nói gì, ba năm trước có người đưa cho ông một phong thư, người đưa thư nói là do Tưởng Nguyễn gửi, bên trong thư viết rõ ràng cặn kẽ tất cả những chuyện to nhỏ lớn bé sẽ xảy ra trong ba năm tới. Tuệ Giác làm người cẩn thận, ban đầu vẫn không hề tin tưởng, sau này thời gian từng ngày từng ngày lại trôi qua, ông ngạc nhiên phát hiện ra rằng những chuyện bên trong lại từng chuyện từng chuyện xảy ra. Tuệ Giác đã tin tưởng tất cả mọi chuyện được viết trong thư, ông ẩn núp ở trong dân gian, danh tiếng cao tăng rốt cuộc truyền tới trong cung, được hoàng đế mời về cung. Dựa vào một tờ giấy viết thư mỏng manh, cộng thêm sự khéo léo của Tuệ Giác, thời gian ba năm, người của Đại Cẩm triều đều biết có một vị thánh tăng tên Tuệ giác xuất hiện, có thể tiên đoán mọi việc, không gì không biết, từng bước một, rốt cuộc ngồi lên vị trí quốc sư.

Tuệ Giác ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn ba năm trước từng nói với ông, muốn cho ông địa vị vinh quang vô hạn, muốn cho ông đứng trên kẻ khác. Hôm nay nghĩ lại, vậy mà lại ứng nghiệm vô cùng. Đối với ông mà nói, Tưởng Nguyễn là một sự tồn tại có chút đáng sợ, trên đời sao có thể có người có thể tiên đoán được tương lai? Nhưng mà Tưởng Nguyễn lại chính là người thần bí như vậy. Tuệ Giác biết thiên hạ sẽ không có bữa cơm nào là miễn phí, Tưởng Nguyễn tất sẽ giúp ông không công, rồi sẽ có một ngày sẽ để cho ông báo đáp. Hôm nay Tưởng Nguyễn đã trở về, chính là lúc đòi lại thù lao từ ông.

Tưởng Nguyễn cười nhạt nói. “Đại sư hôm nay đã là quốc sư có địa vị cao quý, đoán rằng bệnh tình của tiểu công tử hẳn cũng đã có chuyển biến tốt hơn.”

Tuệ Giác kinh sợ, con trai là mạng sống của hắn. Hôm nay ông và con lấy danh nghĩa thầy trò, hoàng đế vô cùng tín nhiệm ông, khiến ông dễ dàng mời được thái ý trong cung. Trong cung cũng có rất nhiều dược liệu trân quý, hôm nay bệnh tình của con trai đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, cơ thể cũng không yếu ớt như lúc trước nữa. Hai bàn tay cầm tràng hạt của ông trở nên run rẩy, nói. “Thứ thí chủ muốn là gì?”

“Đại sư, ta không tin Phật, không cần giảng kinh Phật với ta.” Giọng nói của Tưởng Nguyễn rất nhẹ, Tuệ Giác lại cảm thấy trọng lượng của lời nói kia nặng vô cùng. Nàng dồn ép đến như thế, chính là muốn ông trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình. Hạ quyết tâm, Tuệ Giác nói. “Tại hạ nguyện thay Quận chúa làm trâu làm ngựa.”

Tưởng Nguyễn nhẹ buông tay, ống thẻ rơi xuống bàn, Tưởng Nguyễn đưa tay rút ra toàn bộ thẻ gỗ trong ống thẻ, cẩn thận lấy ra một thẻ đặt xuống trước mặt Tuệ Giác, nói. “Đây là quẻ gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-185.html.]

Tuệ Giác sững sờ, nhìn nhìn nói. “Thẻ hạ hạ, Quận chúa đây là cầu. . .?”

“Quẻ này không phải là cầu cho ta.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Cầu chuyện nhà, cũng là chuyện nước.”

Chuyện nhà lại cũng là chuyện nước, tất nhiên chính là chuyện nhà của Hoàng đế, vậy chẳng phải chính là chuyện của hậu cung sao? Tuệ Giác nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ nghe được giọng nói êm ái vang lên. “Bản Quận chúa thấy phía Đông Hoàng cung có khí đen bao quanh, sợ là có thứ gì đó nhắm về phía thánh thượng. Xin phiền Đại sư làm một tràng pháp sự để tìm ra Giao long.”

Giao long không phải là rồng thật sự, chỉ còn chưa vượt qua long môn, có nghĩa là có kẻ muốn soán quyền. Đầu lông mày của Tuệ giác nhảy dựng lên, đây là muốn vu oan có người muốn mưu phản? Nhưng lại liên quan gì đến chuyện của hậu cung?

“Phía Đông hoàng cung là Tư Mộng Điện.” Tưởng Nguyễn nói. “Về phần Giao long, tất nhiên là một con xà tinh.”

Giọng nói của Tưởng Nguyễn vừa dứt, Tuệ Giác liền sững sờ tại chỗ. Cái gọi là hậu cung tham chính là chuyện tối kỵ nhất trong thiên hạ. Tưởng Nguyễn nói gần nói xa, chính là muốn gắn cho vị nào đó trong hậu cung tội danh nhiễu loạn kỷ cương triều đình. Người nọ lại càng không thể coi thường, bây giờ trong Tư Mộng Điện của hoàng cung chính là sủng phi được sủng ái nhất Trần Quý phi, cho dù là Hoàng hậu cũng phải có vài phần kiêng kỵ. Tuệ Giác ở trong cung mặc dù tỏ thái độ thanh tịnh không quan tâm đến chuyện khác, nhưng cũng không phải là không hiểu được tình hình chính trị hiện nay. Suy cho cùng vẫn là nghe được chút lời đồn, nói hoàng đế không thích đương kim Thái tử, có ý muốn lập lại ngôi vị Thái tử, mà Bát hoàng tử Tuyên Ly do Trần quý phi sinh ra và Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa do Đức phi sinh ra đều có quyền thế rất mạnh, phần thắng của Bát hoàng tử Tuyên Ly đến nay có thể thấy dường như lớn hơn một chút.

Nếu như đắc tội với Trần quý phi, há chẳng phải là có thể đắc tội với mẹ để của Thái tử tương lai, tất nhiên sẽ đưa tới cho hắn rất nhiều phiền toái. Tuệ Giác đại sư nhíu chặt mày, không nói gì.

“Đại sư những năm gần đây có phải là đã có chút lực bất tòng tâm?” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Mỗi ngày nhìn trộm thiên cơ quá nhiều, cũng không thể nào biết được chuyện sau này, nếu như quá sức, đại sư cũng có thể nhường lại cho người có tài, đem vị trí của mình chắp tay nhường cho người tài khác, nhường cho tiểu bối có đức có tài, trong thiên hạ, đệ tử của Phật tổ hàng ngàn hàng vạn, chưa chắc cũng chỉ có một mình đại sư có thể lắng nghe ý chỉ của Phật tổ.” Tưởng Nguyễn vẫn ung dung nhìn hắn. “Chỉ là đáng tiếc tiểu công tử. Rời khỏi nội cung, không biết còn có thể khỏe mạnh được như thế hay không.’’

Từng câu từng chữ của Tưởng Nguyễn như đ.â.m thẳng vào lòng Tuệ giác. Đúng vậy, ba năm qua hoàng đế vô cùng tín nhiệm hắn, rất nhiều chuyện cũng sẽ thử hỏi trước ý kiến của ông, mà trên tờ giấy Tưởng Nguyễn đưa cho hắn cũng viết ra chuyện xảy ra có hậu quả thế nào và cách giải quyết tốt nhất, giống như là chuyện nàng tận mắt trải qua vậy, mọi chuyện được xử lý cực kỳ thỏa đáng, hoàng đế cũng càng thêm hài lòng, vị trí quốc sư của ông vẫn luôn ngồi rất chắc chắn.

Nhưng mà ba năm đã trôi qua, đại sự trên thư cũng chỉ viết tới bây giờ, chuyện sau đó thì càng không còn gì nữa rồi, bản thân Tuệ Giác chẳng qua cũng chỉ là một kẻ giả danh lừa bịp, nào đâu hiểu được cái gọi là nhìn trộm thiên cơ. Trong khoảng thời gian này, hoàng đế lại hỏi, ông cũng không thể nói được gì. Tuệ Giác hành tẩu giang hồ nhiều năm, chỉ có mánh khóe bịp người trác tuyệt, cộng thêm những chuyện ba năm trước từng nói ra đều là thật, dùng cớ để lừa gạt Hoàng đế mà thôi. Nhưng cứ tiếp tục như thế mãi, tất nhiên sẽ bị nghi ngờ, cho dù không bị nghi ngờ, ông không còn tác dụng gì, hoàng đế cũng sẽ không còn trọng dụng ông như trước nữa.

Nếu như ông rời khỏi hoàng cung, đứa con trai của ông cũng sẽ mất đi những dược liệu quý giá trong cung, cũng không biết hoàn cảnh ngày sau sẽ biến thành như thế nào. Huống hồ địa vị quốc sư cao quý của ông, ở trong cung dù ít dù nhiều cũng từng đắc tội với một số người, trong lúc vô thức đã trở thành cái gai trong mắt người khác, hôm nay sự tín nhiệm của Hoàng đế chính tấm phù giữ mạng của ông, một khi mất đi sự tin tưởng của hoàng đế, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc cũng khó nói.

Sự uy h.i.ế.p trong lời nói của Tưởng Nguyễn cũng nhắm thẳng vào chỗ yếu của Tuệ Giác, lúc trước Tưởng Nguyễn có thể nâng hắn lên vị trí quốc sư, tất nhiên cũng có thể đưa người khác ngồi lên vị trí này, đây là chuyện rất đơn giản.

Tuệ Giác chậm rãi cúi đầu xuống, gian nan nói ra từng chữ. “Cầu quận chúa. Giơ cao đánh khẽ.”

“Ta biết đại sư đang lo lắng chuyện gì.” Tưởng Nguyễn đột nhiên tiến sát về phía ông, giọng đè thấp nói. ‘‘Vị trí chủ thiên hạ này, nhất định không phải Bát điện hạ ngồi vào.’’

Tuệ Giác thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, không thể tin được ngơ ra tại chỗ. “Đây. Cũng là tiên đoán?”

Trên thực tế, ở kiếp trước cuối cùng quả thật Tuyên Ly đã đoạt được toàn bộ giang sơn của Đại Cẩm Triều, nhưng mà ở kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Trần quý phi không phải muốn duy trì dáng vẻ vô hại trong cung sao? Ở trước mặt Hoàng đế thì thể hiện không có chút hứng thú nào với chuyện tranh đoạt ngôi vị, nhưng hôm nay, nàng cũng không ngại lột xuống tấm da mỹ nhân này sớm hơn một chút, đôi mẹ con đã quen diễn kịch này khi bị gắn cho cái danh họa quốc, không biết sẽ là cục diện như thế nào đây?

Cho dù Hoàng đế có sủng ái một nữ nhân như thế nào đi nữa, cũng tuyệt sẽ không vì bà ta mà làm lung lay giang sơn của mình. Nếu không ở kiếp trước đến cuối cùng, Hoàng đế cũng sẽ không bắt đầu nghi ngờ Tuyên Ly, mới khiến cho Tuyên Ly ra tay sớm hơn dự định.

Lúc Tuệ Giác đại sư nhìn về phía Tưởng Nguyễn lần nữa, bên trong mắt đã không còn mơ hồ không chắc như lúc này, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng, nhẹ giọng hỏi. “Quận chúa muốn phải làm như thế nào?’’

“Đại sư thủ đoạn cao minh, tất nhiên là làm việc theo lời chỉ dạy của Phật tổ. Ba ngày sau Khâm Thiên giám có một buổi pháp sự, trong lúc đó Phật tổ hạ xuống ý chỉ, bên trong hoàng cung này, có một xà tinh đang ẩn núp, mà đại sư ngài, phải đảm bảo trên đời chỉ có một chân long.”

Tiếng nói của nàng khe khẽ, lại hàm chứa một sự mê hoặc khác thường. Thân thể Tuệ Giác run lên, cung kính đáp. “Vâng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.