Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ động tác của Tưởng Nguyễn, chỉ thấy thân thể của thị vệ kia cứng đơ té xuống, toàn thân trên dưới nhìn không thấy một miệng vết thương nào, khóe miệng lại chậm rãi tràn ra một vệt máu.

Những thị vệ khác nhìn thấy vậy, đều cảnh giác nhìn về phía Tưởng Nguyễn, vô cùng sợ hãi. Nha hoàn nhìn có vẻ bình thường này ra tay độc ác cũng không sao, ngay cả Quận chúa tay không tấc sắt chẳng lẽ cũng có tuyệt kỹ gì?

Tưởng Nguyễn ổn định thân thể, xoay xoay vòng tay huyết nguyệt trên tay, bên trong tổng cộng có chín cái ngân châm, mỗi cái đều được tẩm kịch độc. Thứ này quả thật được làm vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, một khi ra tay, chắc chắn không còn đường cứu vãn, nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là phải phóng ra độc châm ở ngay trước mắt.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, trái lại làm nàng nhớ tới một chuyện cũ trước đây. Ở kiếp trước, con đường quan lộ của Tả lang Trung Tả Giang trong triều rất thuận lợi, thường thay hoàng đế làm vài chuyện “tốt đẹp”. Ở kiếp trước, người gả cho Tả Giang cũng không phải là Tưởng Đan hay Tưởng Lệ, mà là một vị biểu muội của Trần Quý phi.

Giống như có một sợi tơ xâu chuỗi toàn bộ chuyện ngày hôm nay lại, nếu như vậy, chuyện này trái lại cũng đã hiểu rõ. Tuyên Du tất nhiên không có quyền lực lớn đến mức có thể sai sử toàn bộ phủ Lang Trung, nhưng nếu như đổi thành Trần Quý phi hiện nay đang vô cùng được sủng ái thì sao? Ở kiếp trước Tuyên Ly đã từng nói rằng Tả Giang rất có tài ăn nói, nếu như Tả Giang đầu quân vào phe của Tuyên Ly, làm việc thay Trần Quý phi cũng chính là thuận theo tự nhiên.

Nói đến đây, Tuyên Du và Tưởng Lệ chẳng qua cũng chỉ là bị Trần Quý phi lợi dụng. Chỉ là Trần Quý phi tại sao lại có thâm cừu đại hận với nàng như vậy? Cho dù phải ra tay, cũng không nên là vào lúc này, còn sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy, nhìn vào nếu như chỉ là muốn khiến nàng thân bại danh liệt, trái lại lại càng giống muốn đưa nàng chỗ c.h.ế.t hơn. Nếu như nói thì đây lại càng giống là thủ đoạn của Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên hơn.

Trần Quý phi khác với Hạ Nghiên, một khi ra tay, tất nhiên sẽ có hậu chiêu liên tiếp, hôm nay nàng sao có thể dễ dàng bỏ trốn. Trần Quý phi không tiếc dùng toàn bộ phủ Lang Trung để đặt chiếc bẫy này cho nàng, thật khiến cho nàng phải lau mắt mà nhìn.

Tình thế càng nguy cấp, biểu cảm của Tưởng Nguyễn ung dung, nàng đứng thẳng trên chỗ đất trống trong hoa viên của phủ Lang Trung, cười vừa xinh đẹp lại vừa vũ mị.

Bất tri bất giác thị vệ càng ngày càng nhiều lên, đã chia thành hai nhóm, một nhóm bao vây Thiên Trúc. Thân thủ của Thiên Trúc dù có tốt hơn nữa, cũng không thể lấy một địch trăm, hơn nữa những thị vệ này đều là do Trần Quý phi phái tới, cũng không phải là mấy cái bao cát. Một nhóm khác bao vây Tưởng Nguyễn ở giữa chậm rãi tiến tới, lúc này thấy Tưởng Nguyễn đột nhiên cười lên, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, đồng thời cũng không dám tiến lên, cái c.h.ế.t của tên lúc nãy cũng khiến bọn hắn không dám khinh thường người Quận chúa này, chỉ sợ bên trong có ám khí gì đó.

Nàng thản nhiên nói. “Chủ tử của các ngươi hôm nay làm ra chuyện này, đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Mấy người thị vệ kia nghe xong, trong mắt nhất thời lướt qua một vẻ kinh ngạc. Chuyện của Trần Quý phi, lẽ ra phải không có ai biết đến. Nếu như là sau khi xảy ra chuyện, Tưởng Nguyễn cũng sẽ chỉ trách tội lên đầu Tuyên Du. Nhưng Quận chúa Hoằng An này vừa mở miệng liền nhắm thẳng vào Quý phi, ngay cả phủ Lang Trung cũng không hề nghi ngờ, sao có thể không khiến cho bọn họ kinh hoàng.

Nếu như không phải Trần Quý phi ra lệnh muốn đem Tưởng Nguyễn đưa đến trên giường của Tuyên Ly, những thị vệ này chỉ sợ đã g.i.ế.c Tưởng Nguyễn diệt khẩu. Trần Quý phi từ đầu đến cuối đều ở trong cung chưa từng lộ mặt, lại không hề có chút dính dáng gì đến chuyện này, nhưng Tưởng Nguyễn vậy mà lại có thể đoán ra được! Không, nhìn ánh mắt của nàng, dường như là đã chắc chắn.

Việc này không nên chậm trễ, mấy thị kia cũng nhau bao vây chặt Tưởng Nguyễn. Còn nhanh hơn so với động tác của bọn hắn chính là ánh sáng u ám màu xanh phát ra từ vòng tay, chỉ nghe vài tiếng vút lên trong gió, có vài người bị b.ắ.n trúng, thoáng cái ngã xuống trước người Tưởng Nguyễn. Tuy nhiên nàng cần phải hành động nhanh hơn nữa, thể lực đã có chút chống đỡ không nổi do bị tác dụng của thuốc khống chế, một người trong đó đi vòng qua phía sau nàng thoáng cái túm chặt hai tay nàng bắt chéo ở sau lưng. Bọn hắn mặc dù không thấy rõ Tưởng nguyễn rốt cuộc dùng ám khí gì, lúc này thấy cơ thể Tưởng Nguyễn dần trở nên mất sức, cũng từ từ yên tâm. Thiên Trúc thấy Tưởng Nguyễn rơi vào trong tay những người kia, trong lòng vô cùng lo lắng, ra tay từng chiêu đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng để lộ ra sơ hở, cho kẻ địch cơ hội, thừa dịp c.h.é.m nàng vài nhát.

Thứ Thiên Trúc được dạy là g.i.ế.c người, nhưng ám sát đa phần là một đối một, đối phó với nhiều thị vệ như vậy cũng chỉ là gắng gượng. Lúc này Thiên trúc cũng là kinh hãi vô cùng, nhiều người như vậy chỉ vì để đối phó với một mình Tưởng Nguyễn, có phải là đã làm quá lên hay không? Hoặc cũng có thể là chủ nhân của đối phương hận Tưởng Nguyễn đến tận xương tủy, mới có thể quyết định ra tay đảm bảo không tý sơ hở nào.

Một người thừa dịp lúc Thiên Trúc bị phân tâm, đ.â.m một đao vào bên hông Thiên Trúc, Thiên Trúc lảo đảo một cái, quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng của Tưởng Nguyễn.

Lại nói tới Tưởng Nguyễn sau khi bị thị vệ kia bắt đi, thị vệ dùng tay che lại hai mắt của nàng, Tưởng Nguyễn cắn vào đầu lưỡi của mình, thân thể nóng đến khác thường, giống như có một ngọn lửa từ tận trong tim cứ từ từ cháy lên, trực tiếp khiến cho cả người cũng bắt đầu run rẩy. Trên cơ thể càng nóng, thì trong lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-177.html.]

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy ngươi đang vác theo mình dừng lại. Đôi tay che trên mắt cũng được bỏ xuống, chỉ thấy trước mắt là một căn phòng hoa lệ xa hoa, trong phòng đốt loại hương khí tản ra một sự ái muội khác thường. Mùi thơm kia Tưởng Nguyễn cũng không xa lạ gì, kiếp trước ở trong cung, rất nhiều mỹ nhân bởi vì muốn thời gian hoàng đế sủng hạnh có thể kéo dài hơn, đa phần đều sẽ đốt loại hương này, Thôi Tình Hương.

Tưởng Nguyễn vốn đã bị trúng phải mị dược có tác dụng cực mạnh, ngửi thấy thôi tình hương này từ đầu ngón chân đến từng chân tơ kẽ tóc đều cảm thấy như bị đốt cháy. Chỉ là nàng từ trước đến nay luôn giỏi nhẫn nhịn, mặt cũng chỉ là có sắc hồng nhạt trên hai má, nếu như không phải biết rõ tác dụng của thuốc kia, chỉ sợ người khác cũng không tin nàng là người bị trúng mị dược.

“Quận chúa Hoằng An.” Một giọng nói ghê tởm vang lên, giống như là có những thứ giòi nhặng buồn nôn bò lên trên xương cốt, thị vệ kia khom người lui ra. Tưởng Nguyễn cũng không có sức đứng lên, ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân đang nhìn nàng cười dâm đãng.

Ánh mắt của Tuyên Du đảo quanh trên người Tưởng Nguyễn, từ lần trước gặp mặt ở trong cung, hắn nằm mơ cũng muốn đặt Quận chúa Hoằng An dưới người mình, đã gặp được qua tuyệt sắc mỹ nhân như thế, lại nhìn những cơ thiếp trong viện của mình, chỉ cảm thấy tất cả đều chỉ là dong chi tục phấn. Mấy ngày nay Tuyên Du cơm không thèm ăn nước không thèm uống, không ngờ tới Tả Giang nhìn bề ngoài có vẻ đứng đắn đó trái lại khá thức thời, còn có vị kiều thê mà hắn cưới về Tưởng Lệ kia, đã tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy.

Tất nhiên Tuyên Du không biết những người mà hắn cho rằng là thị vệ của Tả Giang, thật ra thực sự không phải là người của Tả Giang, hoàn toàn đã tự đánh giá cao bản lĩnh của mình. Chẳng qua lúc này Tưởng Nguyễn dù có chắp cánh cũng khó mà thoát được, nghĩ đến tối nay chắc chắn sẽ là một đêm xuân sắc khó quên, Tuyên Du trong lòng liền không nhịn được vô cùng kích động.

Hắn từng bước một tiếng đến gần Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn nhanh chóng rút ra con d.a.o găm được buộc ở nơi bắp chân, con d.a.o găm mà Tiêu Thiều tặng cho chưa từng rời khỏi người nàng một giây nào, mà lúc này đầu óc của nàng càng ngày càng choáng váng, nhưng trong lòng lại càng hiểu rõ hơn rằng, nếu như tiếp tục đợi tiếp, không đợi được người tới cứu, chính bản thân nàng đã xảy ra chuyện trước rồi, đặc biệt là bây giờ trước mắt đã bắt đầu choáng váng, nhìn Tuyên Du cũng bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ.

Tuyên Du thấy Tưởng Nguyễn rút d.a.o găm ra, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười nói. “Quận chúa Hoằng An, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra, lúc này nàng cũng không có chút sức lực nào, nếu muốn đối phó với bổn điện hạ, chúng ta lên giường, bổn điện tùy ngươi xử lý.” Hắn cười toét miệng, ánh mắt càng toát ra sự dâm tà. “Cẩn thận đừng tự làm mình tổn thương. Bây giờ nàng hãy tiết kiệm chút sức lực, chờ lát nữa chúng ta còn có chuyện phải làm, rất tốn sức đây.”

“Cút.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói.

“Quận chúa hà cớ gì phải không hiểu tình người như vậy.” Tuyên Du cười cười tiến đến gần nàng. “Bổn điện là thật lòng ái mộ Quận chúa, qua đêm hôm nay, bổn điện tất nhiên sẽ cầu hôn Quận chúa với phụ hoàng, ta và nàng cũng không phải là huynh muội ruột, Cẩm Triều cũng đã từng có tiền lệ, nàng chính là hoàng tử phi của bổn điện, như vậy không tốt sao?” Hắn càng đi càng gần, trong miệng lẩm bẩm nói. ‘‘Bổn điện sẽ phục vụ Quận chúa thật tốt.’’

Tưởng Nguyễn nhìn hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt chợt trở nên âm u, d.a.o găm trong tay liền không chút do dự đ.â.m vào cánh tay trái của mình, nàng ra tay vô cùng tàn nhẫn, dáng vẻ không muốn sống đó khiến cho ngay cả Tuyên Du cũng kinh ngạc. Y phục màu trắng nhạt trong lúc nhất thời bị m.á.u thấm ướt một mảng lớn, đỏ rực khiến cho người ta phải kinh hãi.

Nhìn thấy mảnh m.á.u lớn, Tuyên Du đầu tiên là khẽ giật mình, ngay sau đó có chút tức giận, nói. “Tiện nhân! Rượu mới không uống lại muốn uống rượu phạt!” Sải bước lớn đi về phía Tưởng Nguyễn. Ở trong mắt hắn, nữ nhân này thật không biết phân biệt tốt xấu, hắn nhìn trúng Tưởng Nguyễn là phúc khí của nàng, Tưởng Nguyễn lại khiến cho hắn mất hứng như vậy. Hôm nay hắn không tra tấn đến mức Tưởng Nguyễn quỳ xuống đất xin tha, hắn liền không phải là Tuyên Du!

Dao găm của Tiêu Thiều c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, là một bảo khí, thật ra Tưởng Nguyễn đ.â.m không sâu, nhưng cũng đủ đau đớn, đau đớn khiến cho đầu óc của nàng tỉnh táo hơn một chút, lúc nhìn về phía Tuyên Du lần nữa, đã không còn mơ mơ hồ hồ như lúc nãy nữa.

Tuyên Du đến trước mặt Tưởng Nguyễn, dùng một tay muốn nhấc nàng lên khỏi mặt đất, Tưởng Nguyễn đột nhiên vươn tay, một ngón tay ấn lên vòng tay huyết nguyệt ở trên tay mình.

“Tam điện hạ, nếu như ngươi tiến thêm một bước nữa, đừng trách bản Quận chúa không cho ngươi mặt mũi, làm tổn thương tính mạng của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể đi nói chuyện với Diêm vương thôi.” Nàng nói.

Những lời này thành công ngăn cản hành động tiếp theo của Tuyên Du, hắn có chút hoài nghi liếc nhìn Tưởng Nguyễn, cười lớn, trong mắt đã bốc lên sự tức giận. “Quận chúa, bổn điện khuyên ngươi đừng có giở trò gì khác nữa, người của ta ở ngay bên ngoài, chẳng lẽ ngươi còn có phép thuật gì sao?”

Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, đưa vòng tay trên tay giơ lên, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lại lạnh như băng. “Tam điện hạ có biết đây là gì không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.