Ban đêm sợ bị cảm lạnh, Lộ Châu đóng cửa sổ lại, chỉ chừa lại một khe nhỏ, vừa vặn không để quá nhiều gió lạnh tràn vào, trong phòng cũng mát mẻ sảng khoái. Thời tiết hôm nay nhẹ nhàng mát mẻ nên cũng không cần dùng băng. Thiên Trúc từ bên ngoài bước vào, đi tới bên cạnh Tưởng Nguyễn đang chuẩn bị đi ngủ, ghé vào tai nàng nói nhỏ mấy câu, ánh mắt Tưởng Nguyễn lóe lên, mỉm cười. ‘‘Thì ra là như vậy.’’
Thiên Trúc cũng không khỏi nhíu mày. Hạ Nghiên sai người đem đứa bé sơ sinh đã c.h.ế.t của mình đi xử lý, trời xui đất khiến làm sao mà lại bị Tố Tâm uyển mua về. Thứ Tưởng tố Tố ăn chính là nhau thai em trai ruột của nàng. Vừa nghĩ đến đây, đã cảm thấy hoảng sợ sởn hết cả gai ốc.
Tưởng Nguyễn nói. ‘‘Trên đời này ắt có nhân quả báo ứng thôi.’’
Thiên Trúc nói. “Hạ Nghiên giấu đi tin tức đã sinh non, chẳng lẽ cũng muốn di hoa tiếp mộc giống Hồng Anh?”
“Bị thiệt một vố lớn như vậy, Hạ Nghiên sao có thể cam tâm? Nếu như bà ta cũng muốn đổi trắng thay đen như vậy, há chẳng phải thể hiện tâm địa của bà ta quá tốt?” Nàng vuốt những sợi tóc lộn xộn chắn ở trước mặt ra phía sau, càng làm hiện ra vành tai trắng muốt như ngọc.
“Vậy tiểu thư…?”
Tưởng nguyễn lắc đầu nói. “Không cần lo lắng. Hiện tại tất cả mũi nhọn của bà ta đều chĩa về phía Hồng Anh, làm sao Hồng Anh có thể không cắn chặt lấy bà ta? Chúng ta chỉ cần ngồi xem cuộc vui là được rồi.’’ Chưa tới thời điểm ra tay, nàng sẽ không tùy tiện động thủ.
Thiên Trúc suy nghĩ một lúc, rồi đáp lời đi ra cửa.
Sau khi Thiên Trúc rời khỏi đây, Tưởng Nguyễn chống tay lên trán, lại ngồi suy ngẫm mọi chuyện một lúc, mới cảm thấy có chút mệt mỏi rồi. Đứng dậy vừa muốn cởi áo ngoài để lên giường, đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên. “Khoan đã.’’
Tưởng Nguyễn giật mình sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng đã đưa tay sờ về phía chiếc d.a.o găm ở dưới gối.
Từ trong bóng tối có một người bước ra. Người này càng lúc càng tới gần hơn, khi cách Tưởng Nguyễn còn vài bước chân thì dừng lại. Ngay cả khi toàn thân mặc y phục đen cũng có thể tôn lên vẻ phong lưu tuấn kiệt, dung nhan vô cùng tuấn mỹ. Không phải Tiêu Thiều thì là ai?
Không mời mà tới như vậy, cho dù bình thường Tưởng nguyễn có thói quen luôn nở nụ cười cũng nhịn không được bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, tức giận nói. ‘‘Tiêu vương gia làm gì vậy? Quy củ của tôn thất hoàng tộc chính là như thế này sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng nàng tức khắc có chút hối hận. Mặc dù hiện tại nàng được phong làm Hoằng An quận chúa cao quý, nhưng Tiêu Thiều lại là thống lĩnh của ba mươi vạn Cẩm Y vệ, đương kim chủ nhân của Cẩm Anh vương phủ. Xét về phẩm cấp, nàng vẫn còn thua Tiêu Thiều một khoảng lớn. Nhưng hôm nay Tiêu Thiều không mời mà tới, không tránh được việc khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa Tiều Thiều cũng chưa bao giờ cố ý bày ra dáng vẻ gì trước mặt nàng, vì thế mà Tưởng Nguyễn cũng quên mất thực lực có thể hô phong hoán vũ ở Đại Cẩm triều của người trước mặt. Cho tới lúc lấy lại tinh thần, nàng mới ý thức được lời vừa rồi thất lễ đến mức nào. Nhưng lời đã nói ra cũng như bát nước đã hất đi, nàng cũng không thể thu hồi lại được. Thế nên dứt khoát ra vẻ cực kỳ tức giận nhìn về phía Tiêu Thiều, nhưng trong lòng lại có chút ngờ vực.
Tiêu Thiều đã quen với việc nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm và bình tĩnh trong mọi việc của Tưởng Nguyễn, cho dù ở bất cứ nơi nào cũng có một nụ cười lạnh nhạt. Bỗng chốc hôm nay lại nhìn thấy dáng vẻ tức giận hoảng hốt của Tưởng Nguyễn, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Mặc dù hắn sinh ra trong tôn thất, những lễ nghi của con cháu vương tôn quý tộc cũng không thiếu, nhưng bởi vì có liên quan tới việc tiếp nhận Cẩm Y vệ, quanh năm đi lại ở bên ngoài, cũng bị nhiễm phải một ít tính cách ở giang hồ, là tính tình tiêu sái không hề câu nệ.
Bây giờ hắn đã xem Tưởng Nguyễn như người một nhà, nhưng lại không nghĩ đến đối phương là một cô nương chưa xuất giá. Càng không nghĩ đến chuyện đêm hôm khuya khoắt, Tưởng Nguyễn một mình ở trong phòng lặng yên không một tiếng động bỗng vừa quay đầu lại xuất hiện một người khác sẽ có bao nhiêu kinh hãi. Nghĩ tới đây, Tiêu Thiều đã cảm thấy có chút áy náy, mấp máy môi, nói. ‘‘Là ta cân nhắc không chu toàn, xin lỗi.” Nói xong thì nghiêm túc nhìn Tưởng Nguyễn, thấy trong mắt Tưởng Nguyễn rõ ràng có chút chột dạ nhưng vẫn tỏ ra tức giận. Hắn lại thêm sửng sốt, chỉ cảm thấy thật sự có chút buồn cười.
Đường đường Tiêu vương gia của Đại Cẩm triều lại xin lỗi mình, Tưởng Nguyễn cũng không tiện bày ra dáng vẻ gì nữa. Trong lòng có chút rối rắm, sao hôm nay lại không kiềm chế được, bình tĩnh lại một lúc, mới đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Rót cho mình và Tiêu Thiều mỗi người một chén trà, nói. ‘‘Hơn nửa đêm Tiêu vương gia xông vào khuê phòng của người khác, chắc hẳn là có việc gấp.”
Tiêu Thiều làm như không nghe thấy sự trào phúng trong lời nói của nàng, lông mày hơi hơi nhíu lại. ‘‘Ngươi dùng tấm vải lụa tơ tằm mà Hạ Nghiên đưa tới?”
Tưởng nguyễn ngây người, không ngờ rằng Tiêu Thiều lại tới vì chuyện này. Có lẽ là do Thiên Trúc báo chuyện này cho Tiêu Thiều. Thiên Trúc vừa mới tới bên người nàng, Tiêu Thiều lại giống như cha mẹ, như thức ăn y phục của nàng, Tưởng nguyễn cũng không trông mong ngay bây giờ Thiên Trúc có thể trung thành đối với nàng. Nhẹ gật đầu đáp lại.
Tiêu Thiều không đồng ý nói. ‘‘Bên trong có thêm hương liệu, ngươi không nên liều lĩnh như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-155.html.]
“Thiên Trúc đã giải độc rồi.” Tưởng Nguyễn không để ý. Lúc ấy vì để khiến cho Hồng Anh buông lỏng cảnh giác, nàng mới bảo Thiên Trúc giải độc tấm lụa mà mình dùng, cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì đối với cơ thể.
“Thiên Trúc cũng sẽ lỡ tay, khó tránh khỏi việc ngoài ý muốn.” Tiêu Thiêu thản nhiên nói.
Thiên Trúc đứng bên ngoài cửa sổ canh giữ, từ nhỏ nàng đã tập võ, tất nhiên có thể nghe thấy đối thoại bên trong. Nghe được lời này của Tiêu Thiều thì vô cùng uất ức. Tuy nàng không phải là cao thủ giải độc số một số hai, nhưng loại độc tầm thường như vậy cũng không phải là vấn đề gì khó được chứ.
Tưởng Nguyễn còn muốn nói gì đó, Tiêu Thiều đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, hắn là nam, dĩ nhiên sức lực của hắn thì Tưởng Nguyễn không thể nào bằng được. Tiêu Thiều chuyên tâm bắt mạch cho nàng, mặc dù Tưởng Nguyễn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hề giãy giụa. Ánh mắt nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình. Có chút khác so với bàn tay to lớn ngăm đen cường tráng huấn luyện quanh năm trên chiến trường, hai tay của Tiêu Thiều thon dài, khớp xương cân xứng, lòng bàn tay có một vết chai mỏng, có lẽ là do lúc tập võ tạo thành, có chút lạnh, nhưng lòng bàn tay lại khô ráo ấm áp.
Tiêu Thiều bắt mạch xong, thu tay lại, ánh mắt trong chốc lát có chút kỳ dị, từ trước đến nay Tưởng Nguyễn là người nhìn mặt để nói chuyện, nên từ vẻ mặt của Tiêu Thiều đã đoán ra được có chuyện xảy ra, nói. “Không lẽ vẫn còn hương liệu sót lại?” Nói thật, đối với chuyện hương liệu này nàng cũng không quá lo lắng, cùng lắm cũng chỉ là không thể sinh con mà thôi. Ở kiếp này ngay cả đến chuyện lập gia đình nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
“Không phải.’’ Tiêu Thiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu, nhìn nàng nói. “Thân thể của ngươi quá yếu.’’
Tưởng Nguyễn cười cười, không nói chuyện. Yếu? Thân thể lúc từ thôn trang quay trở lại Tưởng phủ ở kiếp trước mới gọi là yếu, gầy trơ cả xương gần như không thể nhìn ra hình người. Ở trong Tưởng phủ nằm triền miên trên giường bệnh vài năm, ngày ngày uống thuốc, thân thể lại không hề khá lên. Nếu không phải có ý chỉ tuyển tú nữ của Hoàng đế, nàng chỉ sợ còn phải “bệnh” thêm mấy năm.
Ở kiếp này, mặc dù nàng từ thôn trang quay về sớm hơn, nhưng nguồn gốc bệnh tật trước kia vẫn có, thân thể cũng không nhanh nhẹn. Hôm nay nhìn vào thì có vẻ đã được điều dưỡng tốt, chỉ có nàng tự biết sự mục rữa từ bên trong của cơ thể này. Nhưng nàng vẫn luôn rất chú ý chăm sóc thân thể này, bởi vì còn phải giữ lại một cái mạng để báo thù rửa hận.
Tiêu Thiều thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn nhìn hắn nhưng dường như lại chỉ lướt qua hắn rồi nghĩ tới điều gì khác. Ngay lúc này hắn chợt cảm thấy cô gái đối diện bỗng trở nên rất xa xôi. Không khỏi hơi nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác không thoải mái. Cái cảm giác xa lạ này, chính bản thân Tiêu Thiều cũng chưa hiểu rõ được, suy nghĩ chốc lát rồi nói. “Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ của ta, người có y thuật cao minh, có lẽ có thể giúp cho thân thể của ngươi khỏe hơn.”
Suy nghĩ của Tưởng Nguyễn bị những lời này của Tiêu Thiều kéo về, nhìn thấy bên trong hai con ngươi đen nhánh của người thanh niên trước mặt tràn đầy sự nghiêm túc, chợt ngây ra trong chốc lát rồi mới nói. “Đa tạ.”
Từ khi quen biết rồi qua lại với Tiêu Thiều, dường như câu được nói ra nhiều nhất chính là “Đa tạ’’. Tiêu Thiều đứng dậy. ‘‘Thời gian đã không còn sớm nữa, ta đi về trước, ngươi nghỉ sớm đi.’’ Dứt lời nhìn nàng một cái, lại bay ra từ cửa sổ rời đi.
Hắn cứ như vậy, muốn tới là tới, muốn đi là đi, thật sự xem phủ Thượng thư là hậu viện nhà hắn hay sao? Tưởng Nguyễn ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên lại nhớ đến rốt cuộc hôm nay Tiêu Thiều tới đây để làm gì chứ, chỉ là để bắt mạch cho nàng? Người này bị điên rồi hay sao? Tưởng Nguyễn thổi tắt đèn, sự buồn ngủ lúc đầu bị Tiêu Thiều chen vào như vậy, sớm đã bị thổi bay lên chín tầng mây, nên lúc này không hề buồn ngủ một chút nào.
Tiêu Thiều thấy trong phòng tắt đèn, đứng trong chốc lát, cũng xoay người rời đi.
.
Chẳng qua cũng chỉ là một cơn mưa mùa hè, ngày hôm sau lại là một ngày trong xanh xán lạn. Khác biệt với những ngày hôm trước âm u nặng nề, mấy ngày liên tiếp đều là trời nắng rực rỡ. Trong phủ vẫn quy củ ngăn nắp, ngũ di nương an tâm dưỡng thai ở trong viện, Hạ Nghiên cũng thường xuyên đi đi lại lại trong hoa viên để giải sầu. Tất cả nhìn vào đều không có gì bất thường.
Ngoài mặt yên bình không có nghĩa là thật sự bình yên, ví dụ như nói đến ngũ di nương Hồng Anh, ở trong viện cũng không phải là an tâm dưỡng thai như người bên ngoài đồn đãi, mà là mang theo vẻ mặt nóng nảy hỏi lại nha hoàn. ‘‘Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không nghe ngóng được chuyện gì hết?’’
“Bẩm di nương.’’ Nha hoàn nói. ‘‘Nô tỳ đã đến Tố Tâm uyển hỏi rồi, chưa từng nghe thấy chuyện Nghiên Hoa uyển có người sinh non. Mấy ngày nay cũng không có đại phu tới, phu nhân chỉ sai người tới tiệm thuốc cắt một chút thuốc an thai.”
“Sao có thể chứ?” Hồng Anh lẩm bẩm nói. Mấy ngày nay lòng nàng nóng như lửa đốt, muốn nghe được tin tức Hạ Nghiên sinh non, ai ngờ rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày gần đây Nghiên Hoa uyển vẫn giống như tường đồng vách sắt, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, càng không cần nhắc đến việc nghe ngóng tin tức gì đó. Chỉ có thể tới bên ngoài Tố Tâm uyển nghe ngóng, nếu như Hạ Nghiên xảy ra chuyện gì, Tưởng Tố Tố chắc sẽ biết được. Nha hoàn được phái đi nghe ngóng tin tức mang về tin như vậy, Hồng Anh sao có thể tiếp nhận? Không lẽ đã bị Hạ Nghiên phát hiện ra cái gì?
“Di nương chớ vội.’’ Nha hoàn bên người khuyên nhủ. ‘‘Có lẽ là do phu nhân may mắn, bây giờ vẫn chưa dùng tới lụa tơ tằm đó, vì vậy mới không bị sinh non.’’
Hồng Anh bình tĩnh lại, đúng là Hạ Nghiên có khả năng vẫn chưa dùng đến lụa tơ tằm, có thai thì mặc cái gì cũng đều lãng phí. Có lẽ Hạ Nghiên muốn dùng lụa tơ tằm đó để may y phục sau khi sinh xong? Nghĩ đến đây, Hồng Anh mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà ngay lập tức, vẻ mặt nàng lại lập tức trở nên phẫn uất căm thù. “Sao bà ta lại may mắn như vậy chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]