Trên đường trở về phủ, Bạch Chỉ với Liên Kiều không nói câu nào, cho dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng mà vẫn không mở miệng hỏi.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ trên xe ngựa, khép hai mắt lại, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt, đến cuối cùng vẫn không thể che dấu được vẻ mệt mỏi.
Hôm nay dùng hết sức dẫn dắt Tuệ Giác, ngày mai Tuệ Giác hành động như thế nào, thì phải xem sự can đảm của hắn rồi. Càng dũng cảm bao nhiêu, thì có thể hưởng được lợi ích càng lớn bấy nhiêu từ trận cờ này.
Ở kiếp trước, Tưởng Nguyễn nhớ chính là ba ngày sau, vốn dĩ thế mưa đã từ từ giảm nhỏ đột nhiên trở nên tăng mạnh. Đập Ba Xương vốn là đập chứa nước lớn nhất trong kinh thành, những ngày vừa qua dưới sự quản lý của Tuyên Ly căn bản đã không còn vấn đề gì. Nhưng làm sao có thể tính được số trời, chính vào sáng sớm ba ngày sau, đập Ba Xương ầm ầm sụp đổ, lượng nước lớn trong chớp mắt dâng cao biến thành dòng nước lũ. Bách tính sinh sống ở hạ lưu đập chứa nước không còn ai sống sót, toàn bộ khu vực xung quanh đập chứa nước biến thành một vùng biển mênh mông.
Lúc đó tuy rằng chuyện xảy ra dưới tay Tuyên Ly, nhưng cân nhắc đến việc lúc trước hắn trị thủy có công, huống hồ đây là thiên tai, không phải nguyên nhân do con người gây ra, lúc ấy Hoàng thượng cũng không trừng phạt hắn quá nặng. Chỉ là về sau lúc Tuyên Ly ở trong cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621484/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.