Tưởng Tín Chi một người chống lại năm người, không hề bị rơi xuống thế bất lợi. Mấy tên kia giao đấu với Tưởng Tín Chi trong chốc lát, thì ánh mắt nhìn nhau đều vô cùng sửng sốt. Ban đầu quả thật đã xem nhẹ Tưởng Tín Chi, đến cùng thì hắn cũng là người đã từng lên chiến trường, so với Tưởng đại thiếu gia nho nhã yếu đuối trong lời đồn hoàn toàn là hai người khác nhau. Mấy tên thị vệ đánh được một lúc đã có cảm giác trầy trật khó nhọc, hao tổn rất nhiều thể lực, một tên thị vệ trong số đó liếc mắt ra hiệu với một tên khác, ngay lập tức hai người quyết tâm bất chấp, dùng phương pháp liều mạng mà từng bước áp sát, tên còn lại đi vòng qua sau lưng Tưởng Tín Chi dùng sức c.h.é.m một nhát vào đùi ngựa, Hắc Phong hí dài một tiếng, chân trước bị trúng một đao cực sâu, khụy hai chân quỳ xuống. Tưởng Tín Chi tung người xuống ngựa, hai người khác nhân cơ hội tấn công, Tưởng Tín Chi né người sang một bên, vừa mới đặt chân xuống mặt đất, lại cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống. Trong lòng hắn bất ngờ kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, bắp chân đã bị chìm vào trong bùn, theo sự giãy giụa của hắn, càng ngày càng lún sâu hơn.
Mấy tên thị vệ thu tay lại, Tưởng Tín Chi nhìn nhìn phía dưới, chỉ trong chốc lát, bùn đã sắp chạm tới bên hông.
Đây vốn là một đầm lầy lớn, bên trên dùng nhánh cây khô lấp lên để ngụy trang, trước đó hoàn toàn không phát hiện ra, thì ra mấy tên giao đấu với Tưởng Tín Chi muốn vây hắn ở chỗ này. Càng giãy giụa trong đầm lầy thì sẽ chỉ càng lún sâu hơn, nghĩ thông suốt chuyện này, Tưởng Tín Chi ngừng vùng vẫy, chỉ lạnh nhạt nhìn mấy tên trước mặt. “Ai phái các ngươi tới đây?’’
Một tên thị vệ trong đó cười cười. “Tưởng đại công tử, trách thì trách ngươi cản đường người khác, muốn hỏi, trên đường đi xuống hoàng tuyền hỏi Diêm Vương đi!” Dứt lời vung tay lên, đã thấy trong rừng xuất hiện một loạt tiếng động, vô số người xuất hiện, trên tay đều cầm cung, giương cung b.ắ.n tên, hoàn toàn muốn b.ắ.n c.h.ế.t hắn.
Bỗng nhiên Tưởng Tín Chi hiểu ra, thì ra ý định thật sự giấu phía sau chính là thứ này. Vốn dĩ những tên này muốn bao vây hắn ở trong đầm lầy, sau đó loạn tiễn xuyên tim mà chết. Dụng tâm hiểm ác! Nhưng, rốt cuộc là người nào có mối thâm thù đại hận với hắn như vậy?
Nhưng không ai trả lời cho nghi hoặc của hắn, chỉ thấy có người vung tay lên, mũi tên đồng loạt nhắm ngay hắn, những tiếng sưu sưu sưu phá gió truyền tới, mũi tên như mưa lao về hắn!
Trên tay Tưởng Tín Chi vẫn còn kiếm, tất nhiên không thể ngồi chờ chết, vung đao thật nhanh ngăn trở một lượt cung tên, cung tiễn bị đao ngăn lại, dồn dập rơi xuống trong bùn. Tưởng Tín Chi nhíu chặt lông mày, một khi dùng sức vung đao, thân thể sẽ lún xuống rất nhanh. Tiếp tục như vậy, cho dù không bị mũi tên b.ắ.n chết, cũng sẽ bị chìm trong đầm lầy, từ đó về sau biến mất trong nhân thế.
Trái phải đều không thể thoát khỏi một chữ chết, cục diện tiến thoái lưỡng nan, mưu kế thật thâm độc!
Thị vệ vung tay lên, một đợt mũi tên mới lại dồn dập lao tới, hơn nữa càng thêm dày đặc. Tưởng Tín Chi chậm rãi nhấc đao lên, nhưng còn chưa đợi hắn vung đao, những mũi tên đang bay trên không trung như bị trúng tà, ở trong không khí đã rơi xuống. Từ xa truyền đến từng đợt tiếng động đao kiếm chạm nhau, tiếng vó ngựa gấp gáp, hắn tập trung nhìn vào, không ngờ lại có một đội nhân mã xông tới từ sâu trong rừng Ô Mộc, lúc đến nơi, ngay lập tức c.h.é.m ngã những tên đang giương cung b.ắ.n tên ngã trên mặt đất,
Sự xuất hiện đột ngột của đội nhân mã này, không chỉ khiến nội tâm Tưởng Tín Chi kinh ngạc, đám thị vệ cũng bị chấn động, rối rít quay đầu đối phó với những người trên ngựa. Cách quá xa, Tưởng Tín Chi nhìn không được rõ lắm, cầm đầu là hai nam nhân xa lạ, đứng giữa lại có một con ngựa, chạy hơi chậm một chút, bên trên là một người mặc váy đỏ, đầu đội mũ rộng vành nên không thấy rõ diện mạo, nhưng trong lòng Tưởng Tín Chi lại có chút khác thường.
Trên lưng ngựa, Tưởng Nguyễn siết chặt hai nắm đấm, ở kiếp trước đã phải trải qua sự thống khổ của những tra tấn dày vò, cho rằng đã khiến tâm tính rèn luyện đến mức lạnh lẽo cứng cỏi. Nhưng nhìn rõ tình huống trước mắt, vẫn không kiềm chế được mà nảy sinh cơn giận từ tận đáy lòng.
Thì ra ở kiếp trước, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tưởng Tín Chi lại là như vậy!
Vốn dĩ Tưởng đại thiếu gia có thể đường quan rộng mở, áo gấm về quê, lại ở trong cánh rừng Ô Mộc âm trầm này, như một quái thú khốn khổ bị bao vây vùi lấp trong bùn lầy, vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Ở nơi cách kinh thành không xa, lặng yên không một tiếng động mà biến mất ở thế giới này!
Hạ gia, Tưởng gia, Lý gia, món nợ này, không đòi lại, Tưởng Nguyễn nàng thề không làm người!
Mấy tên b.ắ.n cung mai phục trong rừng sâu thấy tình thế không đúng, đã bắt đầu giao đấu kịch liệt với người Triệu Nguyên Phong mang tới. Nhưng thật sự có quá nhiều người b.ắ.n cung, trong nhất thời không thể phân rõ cao thấp. Mắt thấy thân thể Tưởng Tín Chi ở trong đầm lầy vẫn chậm rãi chìm xuống, trong lòng Tưởng Nguyên sợ hãi, không nghĩ nhiều nữa, cưỡi ngựa chạy thẳng về hướng Tưởng Tín Chi.
Mấy tên thị vệ kia vốn cho rằng chuyện này đã có thể thuận lợi thành công, không biết tại sao giữa đường lại xuất hiện một đội nhân mã, tất nhiên tức giận vô cùng. Thế nhưng trong mấy kẻ giao đấu với Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị, lại có một tên chú ý đến Tưởng Nguyễn. Vốn dĩ Tưởng Nguyễn ở trong đội nhân mã này đã có chút đặc biệt, vóc người nhỏ bé rất khó khiến người khác không chú ý tới nàng. Thị vệ kia tung người nhảy lên, đ.â.m một kiếm sắc nhọn về hướng Tưởng Nguyễn, mấy người Triệu Nghị cách Tưởng Nguyễn khá xa, giờ phút này lại đang bận ứng phó với mấy người khác, không cách nào chú ý đến nàng. Hai mắt Tưởng Nguyễn ngưng lại, thấy cây kiếm đ.â.m tới, thân thể chợt trùng xuống, cả người dựa vào trên lưng ngựa, khó khăn tránh được một kiếm.
Người nọ một kiếm chưa thành, kiếm trong tay chuyển hướng, mãnh liệt c.h.é.m về hướng Tưởng Nguyễn, ngựa bị kiếm phong dọa sợ, đột nhiên dừng chân, Tưởng Nguyễn không thể lùi lại được nữa, chỉ có thể đưa tay ngăn một đao kia. Nàng cắn răng nhắm mắt lại, dù sao cũng chỉ là một cánh tay mà thôi.
Vậy mà lưỡi kiếm kia cuối cùng lại không chặt xuống, Tưởng Nguyễn chỉ nghe được tiếng “keng” thanh thúy và tiếng tên kia rên rỉ. Lúc mở mắt ra, nam nhân trước mặt dùng tay trái che kín cổ tay, tay phải có chút run rẩy, run đến mức cầm kiếm không vững. Máu từ đầu ngón tay hắn trào ra.
Tưởng Nguyễn cúi đầu, nhìn thấy một miếng đồng bị uốn đến mức biến dạng. Lúc tên thị vệ trước mặt lại muốn nâng kiếm lên, đột nhiên giống như có trận gió lướt qua, trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện giao đấu với hắn.
Tưởng Nguyễn hơi sững người, chỉ qua một lát, tên thị vệ kia đã bị một kiếm c.h.é.m qua cổ, bụm lấy cổ nằm lăn lộn trên mặt đất.
Những người mà Tưởng Tín Chi phải giao đấu hồi lâu, nhưng người này ra tay ngay lập tức đã giải quyết được một tên trong số đó, mấy tên khác thấy vậy, đều tập trung vây lại đây.
Tưởng Nguyễn vẫn còn ở trên lưng ngựa, người này nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lại chính là Tiêu Thiều. Gương mặt tuấn tú khí khái anh hùng của hắn quay đi, nhàn nhạt nói. “Đến phía sau ta đi.” Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm hai tên thị vệ bao vây trước mặt Tưởng Nguyễn, dường như không chút nào để bọn hắn vào mắt.
Thị vệ bên kia đều tới giải quyết Tiêu Thiều, bên Triệu Nghị trống không nên cưỡi ngựa chạy như bay tới, lo lắng nói. “Biểu muội, muội không sao chứ?’’
Tưởng Nguyễn lắc đầu, Triệu Nghị thấy Tiêu Thiều, lại sững sờ. “Tiêu vương gia?”
Tưởng Nguyễn nói với Triệu Nghị. “Việc không thể chậm trễ, nhanh đi cứu đại ca ta thôi.”
Trong rừng Ô Mộc, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c nối liền không dứt, Triệu Nghị không nói hai lời liền xông về hướng Tưởng Tín Chi, những tên b.ắ.n tên mai phục trong rừng còn khó giải quyết hơn so với bọn hắn nghĩ. Thứ nhất, nhân số rất đông, so với quân Triệu gia nhiều hơn không chỉ gấp đôi. Thứ hai, những tên này không hề giống những người bình thường nhàn hạ, ngược lại giống như là người trong quân đội có tổ chức có kỷ luật. Những thị vệ còn lại đều nhắm vào Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong, cũng may võ công của hai người đều không kém, cũng không bị rơi xuống thế bất lợi.
Triệu Nghị tốn rất nhiều sức mới kéo được Tưởng Tín Chi ra khỏi đầm lầy, vào đúng lúc này, lại nghe được một tiếng hét lớn. “Tín Chi, mẹ nó chứ! Sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế này?’’
Hẳn là Quan Lương Hàn đi theo phía sau. Sau khi nói chuyện được một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có chuyện không đúng, người của quân Quan gia đi tìm người cũng theo tiếng mà chạy tới. Quan Lương Hàn thấy vậy, dứt khoát ra lệnh. “Mẹ nó, mấy tên tiểu tử từ đâu đến, dám tính kế trên đầu ông nội ngươi. Đi diệt hết mấy tên b.ắ.n cung kia cho ta!”
Quân đội Quan gia nhiều hơn rất nhiều so với người Triệu Nguyên Phong mang đến, chế ngự những kẻ b.ắ.n tên này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Có sự hỗ trợ của Quan Lương Hàn, mấy tên kia nhanh chóng bị chế ngự trên mặt đất. Mấy tên còn lại cũng bị Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong đè ở dưới kiếm, bọn chúng đều cực kỳ hoảng sợ, vốn dĩ là chuyện mười phần chắc chắn, nào biết giờ phút này lại xảy ra sơ suất.
Quan Lương Hàn đi lên phía trước, đá đá phần cằm của tên thị vệ cầm đầu. “Này, nói rõ cho lão tử, ai phái các ngươi tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-104.html.]
Thị vệ kia trừng mắt nhìn hắn, yết hầu khẽ động, Tưởng Nguyễn thấy vậy, lập tức nói. “Không tốt, bọn hắn muốn tự sát.” Những người này thế mà lại là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại, trở về không thể thực hiện được nhiệm vụ, rơi vào tay địch tất nhiên muốn uống thuốc độc tự sát. Nhưng Tiêu Thiều là người thế nào, từ lúc mười tuổi đã tiếp quản Cẩm y vệ, càng hiểu rõ những thứ này hơn. Cử động này ở trước mặt hắn như múa rìu qua mắt thợ, trong chớp mắt đã tháo khớp cằm của mấy tên này, thuốc độc giấu dưới đầu lưỡi không thể nuốt xuống được, những tên đó đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tiêu Thiều đột nhiên ra tay, ngược lại bớt đi không ít chuyện. Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Tín Chi thoát được một kiếp, chắp tay nói. “Hôm nay cám ơn mọi người, nhưng tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo. . .” Hắn còn chưa nói xong, đã nghe được một giọng nói mềm mại vang lên. “Đại ca.”
Tưởng Tín Chi sững sờ, Tưởng Nguyễn đã vén tấm màn che trên chiếc mũ rộng vành qua một bên, lộ ra khuôn mặt bên dưới. Thấy dáng vẻ ngẩn ra của Tưởng Tín Chi, nàng lại khẽ cười nói. “Đại ca.” Trong mắt ẩn ẩn xuất hiện vệt nước.
Tưởng Tín Chi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt. Từ năm năm trước rời khỏi kinh thành, hắn không còn biết được tin tức về Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ xa lạ trước mặt, giữa lông mày lại có cảm giác quen thuộc, đó là ai, tiểu cô nương non nớt đáng yêu trong trí nhớ, nắm lấy vạt áo hắn rụt rè gọi đại ca đã không còn. Tiểu cô nương trước mặt có gương mặt sáng sủa, không còn sự ngây thơ trong quá khứ, giống như một cành hoa đang nở, đã mang theo nét phong tình chưa chín muồi.
Muội muội của hắn, trưởng thành rồi, hốc mắt Tưởng Tín Chi nóng lên, gọi. “A Nguyễn!”
Thời điểm Tưởng Tín Chi quan sát Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn cũng đang lẳng lặng quan sát hắn. Từ trước đến nay Tưởng gia trọng văn khinh võ, con cháu Tưởng gia cũng không được bước vào nghề võ chỉ được theo văn chương. Trước giờ Tưởng Tín Chi đều có dáng vẻ của một thiếu gia văn nhã ôn hòa, vậy mà hôm nay mặt mày vẫn anh tuấn như xưa, nhưng lại mất đi sự thanh tao của thiếu niên ôn nhã, đen đi một chút so với trước đây, lại chuyển thành sự thiết huyết của người đã từng trải qua xương m.á.u trên chiến trường. Sự cương nghị thuộc về quân nhân. Điều này khác hoàn toàn với Tưởng Tín Chi trong trí nhớ của nàng, một lần nữa gặp mặt, lại đã cách một đời một kiếp.
Nàng chậm rãi bước lên phía trước, Tưởng Tín Chi cúi đầu nhìn nàng, Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng giang hai tay, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, ôm lấy Tưởng Tín Chi. Nàng nói. “Hoan nghênh trở về, đại ca.”
Huynh muội hai người cuối cùng cũng gặp lại, Triệu Nguyên Phong xoa nhẹ hốc mắt chua xót, nói với Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn đứng ở một bên. “Tiêu vương gia, Quan tướng quân, sao hai người lại ở đây?”
Tiêu Thiều chưa kịp trả lời, Quan Lương Hàn đã nói. “Có người ra tay với phó tướng của ta, ta còn có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao? Ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám đến mưu hại ta?”
Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều đột nhiên ra tay, Triệu Nguyên Phong nhíu nhíu mày, Triệu Nghị cũng có chút không biết phải làm sao, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Vậy thì cám ơn Vương gia và tướng quân rồi, những người này chuẩn bị nhiều người b.ắ.n tên như vậy, nhìn không giống chuyện mà người bình thường có thể làm được, có thể là âm mưu của nước khác, hoặc nói không chừng có thể là quân tạo phản, chuyện này không thể coi thường, liên quan đến an nguy của Đại Cẩm triều, xin phiền hai vị đại nhân tra rõ.”
Nàng mở miệng đã đẩy chuyện này về hướng âm mưu tạo phản, thật ra nói có chút khoang trương. Mấy tên nằm trên mặt đất đều giận dữ nhìn Tưởng Nguyễn, hai người Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị lại không biết nên khóc hay nên cười, Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn đầy hàm ý sâu xa, Quan Lương Hàn nhíu mày, Tưởng Tín Chi sờ lên đầu Tưởng Nguyễn. “A Nguyễn, lời muội nói có ý gì?”
Tưởng Nguyễn cười nói với hắn. “Ta nghĩ đại ca chẳng qua cũng chỉ mới về tới kinh thành, sao có thể đột nhiên bị người nhắm trúng vây giết, có lẽ nói không chừng bên trong có âm mưu khác.”
“Những người này đều là tử sĩ, miệng chặt vô cùng, đâu dễ dàng bắt chúng khai ra.” Quan Lương Hàn cười nhạo một tiếng.
“Cách hành hình bình thường tất nhiên không có tác dụng, bọn hắn một không sợ đau, hai không sợ chết, muốn cạy miệng bọn chúng, so với lên trời còn khó hơn.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Nhưng ta từng nghe được một loại phương pháp, mở đầu người ra, chậm rãi rót dầu sôi hầm hập vào bên trong, người còn chưa chết, vẫn có thể cảm nhận được mùi vị não từng chút từng chút một bị nấu chín, cảm giác đó, cho dù là người kiên cường mạnh mẽ đến đâu, cũng chịu không nổi.”
Mọi người trợn mắt há miệng nhìn nàng, chỉ là nghe đến cái phương pháp mà Tưởng Nguyễn nói kia, đã cảm thấy khiếp sợ. Mà bọn thị vệ nằm trên mặt đất nghe được lời này, thân thể run rẩy, Triệu Nghị nuốt nuốt nước bọt. “Biểu muội, muội nghe được cách này từ chỗ nào vậy?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nghe từ người bên ngoài đến du lịch nói đấy, cách này vốn không dùng để đối phó với người, là dùng để đối phó với khỉ cơ. Người ở chỗ bọn hắn thích ăn một món ăn, là món óc khỉ sống, cố định con khỉ ở trên bàn, mở não ra rồi rót dầu nóng vào bên trong, vừa nóng vừa ăn, ăn như vậy mới tươi. Nguyễn nương cho rằng việc này quá sức tàn nhẫn, tiếng những con khỉ kia kêu lên không ngừng, cho đến khi não của những con khỉ đó bị gắp đi mới ngừng lại.” Nàng nhìn mấy người trên mặt đất, giọng nói trước sau nhu hòa như một. “Không biết những người này ăn hết não của chính bản thân mình thì sẽ có cảm giác như thế nào, ngẫm lại thật đúng là tàn nhẫn.”
Triệu Nguyên Phong cười nói tiếp. “Quả thật quá tàn nhẫn, chẳng qua đây đều là làm việc vì dân, vì an nguy của Đại Cẩm triều, ai bảo những kẻ này rắp tâm bất lương. Này, Quan tướng quân, ngươi phải thẩm vấn thật tốt đó.”
Hai người này bên xướng bên họa, khiến cho mấy kẻ trên đất thiếu chút nữa bị tức đến ngất đi. Tưởng Tín Chi có chút kinh ngạc, Tưởng Nguyễn thiện lương đơn thuần trong ký ức, cho dù chỉ là một con kiến cũng không nỡ giết. Mà những lời nói trước mắt này, nếu như hắn không nghe ra ám chỉ trong đó tức là đã sống vô dụng nhiều năm nay rồi. Chẳng qua hôm nay nhìn thấy sự tàn nhẫn của Tưởng Nguyễn, hắn không cảm thấy có chút nào không vui, chỉ thấy đau lòng sâu sắc. Để một tiểu cô nương không rành thế sự biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, nhất định Tưởng Nguyễn đã chịu rất nhiều sự đau khổ.
Quan Lương Hàn nghe xong lời của Tưởng Nguyễn, lại như có điều suy nghĩ mà nhìn Tưởng Tín Chi, lại nhìn Tiêu Thiều, nói. “Ngươi chính là. . .” Mấy chữ độc phụ mà Mạc Thông nói bị hắn nuốt lại vào trong, Quan Lương Hàn ho nhẹ một tiếng. “Muội muội của Tín Chi?’’
Tưởng Nguyễn gật đầu.
Triệu Nghị vỗ vỗ vai Tưởng Tín Chi. “Tín Chi, ta là biểu ca của đệ.” Hắn chỉ chỉ Triệu Nguyên Phong. “Đó là tam thúc của ta, cữu cữu của đệ.”
Mặc dù Tưởng Tín Chi kinh ngạc, thấy mấy người này vừa rồi cứu hắn một mạng, nhìn bọn hắn qua lại với Tưởng Nguyễn cũng không giống dáng vẻ có ác ý, vì vậy cười nói. “Biểu ca, tam cữu cữu.”
Triệu Nguyên Phong nói. “A Nguyễn, hôm nay Tín Chi trở về, huynh muội hai người ở lại phủ tướng quân đi.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Không cần, đại ca, về Tưởng phủ với muội đi.” Tưởng Tín Chi xuân phong đắc ý trở về như thế, không thêm chút ngáng chân cho mẹ con Hạ Nghiên sao được. Sợ là thấy Tưởng Tín Chi hoàn hảo không chút tổn hại cũng sẽ tức đến hộc máu. Nếu cứ như vậy trở về phủ tướng quân, vở kịch tiếp theo làm sao diễn tiếp được.
Tưởng Tín Chi đối với Tưởng Nguyễn hoàn toàn là chỉ đâu đánh đó, tất nhiên đồng ý. Triệu Nguyên Phong nhíu nhíu mày, ngay sau đó thoải mái nói. “Cũng được, có đại ca ngươi, nói chung cũng không đến mức bị người khác khi dễ, thật sự có cái gì không đúng, phủ tướng quân vĩnh viễn là chỗ dựa cho các ngươi.”
Phủ tướng quân và Tưởng phủ nhiều năm trước không hề qua lại, lúc này đây lại có quan hệ cực tốt với huynh muội Tưởng gia, nhìn ở trong mắt Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn lại có một phen ý nghĩa khác. Tưởng Nguyễn đi tới trước mặt Tiêu Thiều, Tiêu Thiều cúi đầu xuống nhìn nàng, Tưởng Nguyễn cười nói. “Vốn nên giao mấy kẻ này cho biểu ca và tam cữu cữu thẩm vấn một phen, nhưng mà Quan tướng quân và Vương gia đã nhúng tay vào, bọn ta cũng đành thuận nước đẩy thuyền, giao mấy tên kia cho hai vị, nếu như thật sự tra ra gì đó, tất nhiên là một công lớn, bệ hạ thưởng cho tướng quân và Vương gia cái gì, đừng quên Triệu gia cũng có một phần công lao trong đó.”
Tiêu Thiều nhíu mày, đôi mắt đẹp không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm. Hôm nay vốn là bọn hắn đánh bậy đánh bạ mà giúp đỡ Triệu gia, lúc này Tưởng Nguyễn nói như vậy trái lại còn là bọn hắn phải cảm ơn Triệu gia? Một chút thiệt thòi nàng cũng không chịu nhận, cho dù là lời nói cũng muốn chiếm lợi của người khác. Nhưng. Tiêu Thiều nhìn mấy tên dưới đất, điều Tưởng Nguyễn làm, cũng không phải không có chút tác dụng nào, ví dụ như mấy kẻ này, sẽ có thể có tác dụng rất lớn.
Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị hơi ngạc nhiên, đến tận lúc này Tưởng Nguyễn cũng không quên nói giúp Triệu gia. Đúng như những gì nàng nói, nàng sẽ không hại Triệu gia, ít nhất Triệu gia có thể nhận được không ít lợi ích từ chuyện này.
Tưởng Tín Chi ôn hòa nhìn Tưởng Nguyễn, hôm nay Tưởng Nguyễn hành sự khéo léo, lại có chủ kiến của chính mình, mỗi một hành động đâu còn bóng dáng của tiểu cô nương. Trong nội tâm vừa chua xót lại vừa vui vẻ, cái giá đằng sau việc trưởng thành cực nhanh là gì, người rời nhà từ lúc thiếu niên như hắn so với bất cứ ai khác đều rõ hơn. Tưởng Tín Chi âm thầm hạ quyết tâm, bây giờ đã trở về kinh thành, nhất định phải che chở Tưởng Nguyễn, không bị bất cứ ai trong Tưởng gia khi dễ. Muội muội của hắn, tất nhiên phải như những tiểu thư nhà khác, được nâng niu trong lòng bàn tay, nhận hết tất cả yêu thương.
Tưởng Nguyễn giống như biết được hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay hắn. “Đại ca, những năm qua ta sống rất tốt, gặp được huynh càng tốt hơn rồi. Hôm nay huynh hồi kinh, lại lập quân công, nếu như không cưỡi ngựa dạo phố một phen, gần như là không xứng với những thành quả vất vả cực nhọc có được trên chiến trường, muội muốn người trong kinh thành của Đại Cẩm triều đều nhìn thấy tư thế oai hùng của huynh, muốn huynh trở thành anh hùng trẻ nhất trong kinh thành.”
Muốn cho những kẻ từng xem thường bọn họ, muốn những kẻ từng giẫm bọn họ dưới chân nhìn cho rõ ràng. Cho dù lúc trước như thế nào, hôm nay gặp mặt, hai huynh muội bọn họ ở trên, những kẻ chế giễu bọn họ, lại ở bên dưới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]