Mưa rơi càng lúc càng lớn.
Đến gần dốc núi nơi bách tính gặp tai ương trú ngụ, một lượng lớn bùn đổ ào xuống. Hồ Ba Xương là hồ chứa nước lớn nhất kinh thành, nước tưới tiêu của ruộng đồng trong kinh toàn bộ đều dẫn từ đây tới, nhưng nước mưa có xu hướng ngày càng hung mãnh, nước trong hồ dâng lên, hồ chứa có xu hướng trở nên nguy hiểm. Tuyên Ly dẫn đầu thủ hạ trị thủy, tạm thời áp xuống tình thế nước dâng cao.
Trong phủ Trạng Nguyên, quan trạng nguyên trẻ tuổi đứng trước cửa sổ, nhìn nước mưa cau mày trầm tư.
Liễu phu nhân mang canh gừng nấu đường đỏ tới, đặt chén trên bàn, thấy Liễu Mẫn như thế, thở dài nói. “Đây là tạo nghiệp gì, bỗng nhiên hại biết bao nhiêu người.” Bọn họ vốn xuất thân là thứ dân, đồng cảm với nỗi khổ dân chúng phải chịu, nếu không phải hôm nay Liễu Mẫn đã vào triều làm quan, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ giống như những người dân bình thường này trôi dạt khắp nơi, đói khổ lạnh lẽo.
Liễu Mẫn vỗ nhẹ vai Liễu phu nhân trấn an nói. “Nương không cần phải lo lắng, tất cả rồi sẽ qua.”
“Nếu không phải Triệu tướng quân phân phát lương thực cứu nạn thiên tai, còn không biết sẽ có bao nhiêu bách tính bị c.h.ế.t đói.” Liễu phu nhân cảm thán nói. “Triệu tướng quân là một vị quan tốt, con ở trong triều, nên thân cận với hắn nhiều hơn.”
Liễu Mẫn vuốt cằm. Cơn mưa cứ bất tận mà rơi xuống, một ngày nào đó tiền tài của Triệu Quang cũng sẽ xài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621474/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.