Chương trước
Chương sau
Mọi người có chút thất vọng, Tưởng Tố Tố hỏi. “Tại sao? Đại tỷ, không thể cho Tố nhi nhìn sơ qua sao?”

Tưởng Nguyễn dịu dàng từ chối. “Không thể.” Nhưng giọng lại vô cùng kiên quyết.

Tưởng Siêu cười nói. “Có phải là đại muội quên chuẩn bị lễ vật cho tổ mẫu, cho nên mới nói như thế đúng không. Lần trước ở nhà ngoại tổ phụ cũng vậy, còn phải nhờ nương giúp ngươi chuẩn bị.”

Hắn giống như là vô tình nói, Hạ Nghiên vội gọi. “Siêu nhi!” Cắt đứt lời của hắn, mọi người cũng đã suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là con gái không có mẹ dạy, mặc dù dáng dấp tốt, nhưng cách đối nhân xử thế vẫn kém hơn Tưởng Tố Tố.

“Khiến đại ca chê cười rồi.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Có điều nếu đã nhắc tới, hôm nay cả nhà ngoại tổ phụ sao lại không có mặt. Chẳng lẽ bởi vì Nguyễn nương quên chuẩn bị lễ vật khi tới phủ, nên ngay cả thọ yến của tổ mẫu cũng không thèm tới dự?”

Nàng vừa nói ra, mặt Tưởng Siêu cứng đờ, Hạ Nghiên cũng ngây ngẩn. Đúng vậy, thọ yến của Tưởng lão phu nhân, Hạ gia là thân gia mà một người cũng không có mặt, cho dù không rảnh đến thì cũng có thể sai người tặng lễ, nhưng từ đầu tới cuối, thật sự chưa từng nghe tin về người Hạ gia. Người Hạ gia tất nhiên không thể nào bởi vì Tưởng Nguyễn quên đem lễ vật tới mà không đến thọ yến, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đều suy luận khiến mặt mũi Tưởng Quyền chợt tối lại, trừng mắt nhìn Hạ Nghiên, Hạ Nghiên vội nói. “Gần đây sức khỏe ngoại tổ mẫu của con không tốt, trong phủ có nhiều việc cần xử lý, cho nên định ngày sau sẽ tới.”

Tưởng Nguyễn tỏ vẻ bừng tỉnh. “Đúng rồi, lần trước đến nhà ngoại tổ phụ, không phải ngoại tổ mẫu bị hộc m.á.u ngất xỉu hay sao, vẫn chưa tốt lên sao.”

Hạ Nghiên vội vàng đáp trả. “Đúng vậy, bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt.”

“Vậy à.” Tưởng Nguyễn đột nhiên hành lễ với Hạ Nghiên. “Ngoại tổ mẫu bị bệnh liệt giường, trong lòng mẫu thân cũng rất lo âu, nhưng vẫn phải chuẩn bị thọ yến cho tổ mẫu, còn làm vô cùng vẹn toàn. Thật sự là Tưởng gia có phúc, Nguyễn nương rất áy náy.”

Nàng nói lời cảm tạ, nhưng Hạ Nghiên lại thấy đứng ngồi không yên. Câu này của Tưởng Nguyễn chính là nói bà ta nhìn mẹ mình bị bệnh liệt giường còn có lòng lo chuẩn bị thọ yến, là bà ta bất hiếu. Hôm nay lại cười cười nói nói với các phu nhân tiểu thư, nào có một chút buồn bã, e rằng bây giờ trong lòng các phu nhân tiểu thư đều đang suy nghĩ.

Bà ta nhìn thiếu nữ đang cười dịu dàng trước mặt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Chợt cười nói. “Không sao cả.” Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trong lòng Hạ Nghiên lập tức thấy sảng khoái.

Mặt tưởng lão phu nhân không chút biểu tình nhìn bọn họ. Đúng lúc này, một giọng nói sắc nhọn truyền tới. “Yêu ma quỷ quái từ đâu tới!”

Mọi người đưa mắt nhìn, lập tức nhìn thấy một đạo sĩ trung niên xuất hiện trước cửa sảnh, người đeo một cái túi chéo, tay cầm một cây kiếm gỗ đào, sắc mặt nghiêm nghị.

Hạ Nghiên sững sờ một chút rồi nói. “Đạo trưởng Hư Không.” Sau đó vội vàng nói xin lỗi mọi người. “Mấy ngày trước ta có mời vị đạo trưởng này tới làm pháp sự cầu phúc cho Tưởng phủ, không ngờ lại đến vào hôm nay.”

Đạo trưởng Hư Không đã đi vào rồi, Tưởng Quyền thấy hắn vậy mà cũng khách khí, nói. “Đã lâu không gặp.”

“Thoáng cái đã năm năm.” Đạo trưởng Hư Không chào đáp lễ. “Thấy đại nhân vẫn bình an, bần đạo cũng yên lòng.”

Tưởng lão phu nhân nhíu mày. “Ngươi là người phương nào mà lại dám vào đây nói loạn nói bừa?” Lời nói vô cùng không khách khí.

Tưởng Quyền nói. “Mẫu thân, vị đạo trưởng này là người quen cũ của con, năm năm trước cũng từng đến phủ chúng ta.”

Các vị phu nhân ở đây chưa từng gặp đạo trưởng Hư Không, giờ phút này nghe Tưởng Quyền nói như vậy, đều yên lòng.

Tưởng Nguyễn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn đạo sĩ thần sắc lạnh lùng kia, đợi nghe được câu ‘năm năm trước’ thì trên môi lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.

“Trước khi bần đạo đến đây, vốn là nhận lời mời đến cầu phúc của phu nhân.” Đạo trưởng Hư Không nói. “Có điều bần đạo vừa đi vào thì nhìn thấy cả phủ bị khí đen che kín, e rằng có yêu ma gây sự.”

Trên mặt Tưởng lão phu nhân bày ra vẻ giận dữ. “Người đâu, đuổi tên này ra ngoài cho ra!”

“Mẫu thân! Đạo trưởng Hư Không là cao nhân.” Tưởng Quyền ngăn Tưởng lão phu nhân. Quay đầu vội vàng nói với đạo trưởng Hư Không. “Những lời đạo trưởng nói có chắc chắn hay không?”

“Bần đạo chưa bao giờ nói dối.” Đạo trưởng Hư Không vươn tay vuốt râu. “Yêu ma kia ở ngay tại trong phủ!”

Hắn đảo mắt nhìn khắp sảnh, ánh mắt từ từ dừng lại trên người Tưởng Nguyễn.

Mọi người thấy vậy, đều ngừng thở, đạo trưởng Hư Không cất giọng nói. “Mặc dù bần đạo không biết cô nương là người thế nào, có điều bần đạo dám nói, khí đen trong phủ đều do cô nương này gây ra!”

“Không thể nào.” Hạ Nghiên sửng sốt. “Nàng chính là đại tiểu thư của phủ chúng ta.”

“Đại tiểu thư?” Đạo trưởng Hư Không nói. “Là vị được đưa đến thôn trang năm năm trước, không ngờ đã lớn vậy rồi, vậy thì không sai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-90.html.]

“Đạo trưởng, ngài nói gì vậy?” Tưởng Tố Tố nói. “Đại tỷ của ta sao có thể là yêu quái chứ.”

Đạo trưởng Hư Không quay sang nói với Tưởng Quyền. “Đại nhân, không phải năm năm trước bần đạo đã tính cho vị tiểu thư này một quẻ sao? Không thể để nàng trở lại phủ này, nếu không tất sẽ có đại họa, cho dù đại nhân mềm lòng, cũng không thể tự mình hại mình được.”

Mọi người chưa từng nghe thấy chuyện này, trong đầu đều nghĩ khó trách Tưởng Quyền nói đạo sĩ là người quen cũ, năm năm trước người này đã tính cho Tưởng Nguyễn một quẻ sao?

Hạ Nghiên lắc đầu nói. “Thế nhưng dù sao nàng cũng là con gái của lão gia, sao lão gia đành lòng chia cắt với nàng? Đạo trưởng còn có cách nào hóa giải không?”

Tưởng Nguyễn nghe vào tai, nở nụ cười trào phúng, Hạ Nghiên nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng Tưởng Quyền và nàng là hai cha con tình thâm. Nếu không nhờ tấu sớ của Vương ngự sử, e rằng Tưởng Quyền thật hận không thể để nàng ở mãi thôn trang, chỉ mong trên đời không có Tưởng đại tiểu thư là nàng đây!

“Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Siêu hỏi. “Đạo trưởng nói vậy là có ý gì?”

“Việc này…” Hạ Nghiên khó xử nhìn Tưởng Nguyễn một cái, giống như hết sức gian nan.

Đạo trưởng Hư Không thấy vậy, nói. “Bần đạo tính qua ngày sinh tháng đẻ của đại tiểu thư Tưởng phủ, chính là mệnh thiên sát cô tinh, khắc phu khắc mẫu, cả đời khắc hết thân quyến, lại còn mang đến họa sát thân cho người nhà. Là trời sinh mệnh yêu ma!”

Thiên sát cô tinh!

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc, bất giác ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn đều mang theo sợ hãi, cho dù nàng xinh đẹp như hoa, hiện giờ trong mắt mọi người lại không khác gì yêu ma.

Trước cái nhìn săm soi đầy sợ hãi của tất cả mọi người, Tưởng Nguyễn vẫn bất động, vẫn im lặng, đứng ở nơi đó. Một lát sau, nàng khẽ cười.

“Ngươi cười cái gì?” Tưởng Lệ luôn thích cười trên sự đau khổ của người khác hỏi.

“Ta cười nhờ có đạo trưởng Hư Không, Nguyễn nương mới biết mệnh cách của mình là thiên sát cô tinh.” Câu này nói không rõ, tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn nàng. Tưởng Nguyễn nói. “Nếu đạo trưởng Hư Không có thể tính ra Nguyễn nương có số mệnh không tốt, năm năm trước rời đi, năm năm sau pháp lực cũng đã tăng tiến nhiều, hẳn có thể có cách phá giải số mệnh này đúng không.”

Đạo trưởng Hư Không sửng sốt một chút, lắc đầu nói. “Mạng tiểu thư quá cứng rắn, lấy pháp lực bây giờ của bần đạo cũng không làm gì được.”

Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Đạo trưởng nói có lý, có điều theo đạo trưởng nói, ta khắc phụ khắc mẫu khắc thân quyến, nhưng ta ở thôn trang năm năm, lại chưa từng khắc bất kỳ ai. Trừ sức khỏe của bản thân ngày càng suy yếu, thì cuộc sống của người trong trang lại càng ngày càng tốt, điều này nên giải thích thế nào?”

Bên trong lời này có ẩn ý, người đang ngồi ở đây đều là nhân tinh, bình thường lui tới qua lại nhiều, sao lại nghe không hiểu ẩn ý bên trong. Hạ Nghiên giả vờ vô tình vuốt tóc mai, đạo trưởng Hư Không lập tức nói. “Đó là vì người trong thôn trang đều không phải thân quyến, chỉ là hạ nhân bình thường mà thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Tưởng Nguyễn tỉnh ngộ, lại cười nói. “Cho nên do Nguyễn nương trở về Tưởng phủ, vì vậy Tưởng phủ mới gặp phải nhiều chuyện rắc rối không thể lý giải?”

“Đúng thế.” Đạo trưởng Hư Không gật đầu.

“Vậy thì trước tiên ta phải khắc người thân cận nhất mới đúng chứ.” Tưởng Nguyễn nhìn về phía Tưởng Quyền. “Dựa vào ngài nói trước kia ta khắc c.h.ế.t mẫu thân của mình, nếu vậy, khi ta trở về phủ người đầu tiên bị khắc chính là phụ thân mới đúng, tại sao… Lại là nhị ca và nhị muội chứ?”

Tưởng Quyền nghe thấy Tưởng Nguyễn nói vậy, trong lòng đã có chút không thoải mái. Đạo trưởng Hư Không dừng một chút, nói. “Chuyện này… Bần đạo cũng không biết.”

“Hóa ra cũng có chuyện đạo trưởng không biết.” Tưởng Nguyễn lại cười nói. “Mẫu thân, người cho rằng ta là thiên sát cô tinh sao?”

“Tất nhiên… Tất nhiên là không.” Hạ Nghiên lau nước mắt. “Thế nhưng Nguyễn nhi…” Bà ta ra vẻ nghẹn lời, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

“Phụ thân cũng cảm thấy Nguyễn nương là thiên sát cô tinh sao?” Tưởng Nguyễn nhìn về phía Tưởng Quyền.

Tưởng Quyền nhìn thẳng vào nàng, ông ta cảm thấy mặc dù Tưởng Nguyễn đang cười, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại như chứa đầy hàn băng, làm người khác rét lạnh. Ông ta hoảng hốt hạ mắt xuống, tựa như nhìn thấy khung cảnh năm xưa Triệu Mi gầy yếu nằm trên giường lạnh lùng chất vấn, lòng đầy hoảng hốt, nhất thời sinh ra sự khó chịu, lạnh nhạt nói. “Ngươi muốn hại toàn bộ Tưởng phủ?”

“Sao Nguyễn nương có thể có ý muốn hại toàn bộ Tưởng phủ chứ?” Tưởng Nguyễn nói. Bởi vì xử lý nhanh gọn như thế nàng làm sao có thể cam tâm, nàng muốn từng bước giẫm nát nó dưới chân, hóa thành từng mảnh nhỏ, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Tưởng Nguyễn nhìn Tưởng lão phu nhân, thấy Tưởng lão phu nhân đã nhắm mắt lại, như không muốn xem vở kịch kém chất lượng này. Hạ Nghiên nói. “Đạo trưởng, vậy hôm nay phải làm gì đây?”

Đạo trưởng Hư Không nhìn Tưởng Nguyễn. “Nếu là trước kia, đưa về sống ở thôn trang là tốt rồi. Nhưng các ngươi lại đón nàng về, ngày qua ngày, lệ khí càng dày nặng, tốt nhất nên tìm một miếu nhỏ thanh lặng, để nàng ở miếu tu hành ba năm rưỡi, đợi lắng xuống, có lẽ sẽ hóa giải được.”

Liên Kiều đứng sau Tưởng Nguyễn, trái tim chợt thấy rét lạnh, tâm tư thật độc ác. Nếu Tưởng Nguyễn ở lại miếu làm ni cô, đợi vài năm sau, e rằng cả kinh thành đều đã quên còn có một Tưởng Nguyễn. Mà đợi tới khi ấy, tuổi Tưởng Nguyễn càng ngày càng lớn, sẽ không dễ tìm được một mối hôn sự tốt. Không, Hạ Nghiên bày bố nói Tưởng Nguyễn có mạng thiên sát cô tinh trước mặt nhiều người như vậy, nhà tốt trong kinh thành nào còn dám đến dạm hỏi nàng, sợ rằng tránh còn không kịp!

Bầu không khí vô cùng im lặng, đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền tới. “Đạo trưởng nói năng cẩn thận!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.